"Ngươi muốn đem nhà hàng này cho ta, không phải là đùa chứ?"
Trần Thu Nguyệt có chút khiếp sợ.
Lý Phỉ Phỉ ở một bên thì không cần nói, trong nội tâm hâm mộ không thôi, vẫn là đại tỷ nhất, tìm được một người bạn trai tốt như vậy, nhà hàng lớn như vậy, nói cho là cho.
Từ Thi sớm biết quyết định của Lục Dương, vì vậy không có biểu lộ gì.
Lão bản nhà hàng cầm hợp đồng từ ngoài đi vào, phát hiện ở vị trí lúc đầu, nhiều thêm một nữ nhân, hắn cũng không thèm để ý, đem hợp đồng đặt lên bàn.
Lục Dương đem hợp đồng đưa qua cho Trần Thu Nguyệt ,nhìn lão bản nhà hàng nói ra: "Tiền thì ta gửi cho ngươi, hợp đồng thì để nàng ấy kí."
"A...Được được được, Lục lão bản quả nhiên thoải mái."
Lão bản nhà hàng phản ứng lại rất nhanh.
Ý định của Lục lão bản là đưa nhà hàng này cho nữ sinh tóc đỏ a.
Ài, thật đúng là kẻ có tiền!
Lão bản nhà hàn cảm thấy chênh lệch, tuy rằng hắn cũng được gọi lão bản, thân gia ngàn vạn, nhưng tuyệt đối không làm được như vậy, đem nhà hàng trị giá trăm vạn, trực tiếp tặng cho người khác, dù là nữ nhân thân thích của hắn cũng không tặng được.
"Tài khoản gì?"
Trần Thu Nguyệt đang cầm xem hợp đồng, Lục Dương hỏi.
"Ngân hàng Công Thương- Số tài khoản :XXXXXX"
Lão bản nhà hàng báo ra một dãy số.
Lục Dương trực tiếp gọi cho tài vụ ở công ty, rất nhanh tiền liền chuyển vào trong tài khoản của đối phương, đương nhiên, Lục Dương dùng là tiền của mình, không phải tiền của công ty, hắn cũng có mấy chục triệu để ở công ty, thuận tiện lấy ra sử dụng không bị đánh thuế.
"Đến rồi."
Nhận được tin nhắn nhắc nhở, sắc mặt lão bản nhà hàng hết sức vui mừng.
Trần Thu Nguyệt đem CMND của mình viết vào hợp đồng, sau đó kí tên mình vào, lại kiểm tra một chút, xác định không có gì nhầm lẫn, cũng không có vấn đề khác.
Hợp đồng mỗi bên một bản, lão bản đồng dạng cũng kí tên của mình lên, sau đó đem phần mình kí giao cho Trần Thu Nguyệt, nói: "Lục lão bản, muốn mở nhà hàng cần có giấy phép ăn uống, ta có một người bạn..."
"Vậy làm phiền Hứa lão bản rồi."
Thời điểm vừa rồi kí tên, Lục Dương cũng nhìn thấy tên của lão bản nhà hàng, tên là Hứa Cường, giống danh nhân lịch sử kia một chữ.
Hứa Cường nhất định có giấy phép kinh doanh ăn uống, nhưng thứ này, nhất định không có biện pháp chuyển nhượng, nếu như Trần Thu Nguyệt tiếp nhận nơi này, cũng cần xin lại giấy phép ăn uống đấy.
Thứ này muốn xin cũng không khó, nhưng có quan hệ, quá trình thủ tục nhanh hơn.
Hứa Cường rất muốn bán nhân tình cho Lục Dương, Lục Dương thì muốn tiết kiệm thời gian, dù sao cũng chỉ là một tờ giấy, còn không đáng để chạy vài chuyến.
Một phương biểu đạt thiện ý, một bên chấp nhận, Hứa Cường gọi điện, rất nhanh liền xong.
"Vậy Lục lão bản, ta không quấy rầy nữa, lần này chúng ta hợp tác vui vẻ, hy vọng có lần sau."
Hứa Cường đứng dậy, chủ động bắt tay cáo biệt.
Bên phía Lục Dương, có mấy nữ nhân đang chờ, hắn cũng không có ý tứ ở lại chỗ này lâu.
Bắt tay xong.
Hứa Cường liền xoay người rời đi, trước khi đi ra, còn cố ý thông báo với mấy nhân viên khác, nói nhà hàng đã được chuyển nhượng, để bọn họ nghe theo lão bản mới an bài.
Sau khi Hứa Cường rời đi, Lục Dương gọi tới nhân viên quét dọn vệ sinh vừa nãy.
"Ngươi tên là gì?"
"Ta là Vương Hải Hà, lão bản tốt..."
Vương Hải Hà vừa khẩn trương vừa có chút ít hưng phấn.
Lục Dương cười cười, hắn nhớ kỹ nữ nhân này cùng Lâm Tú Tú có quan hệ không tệ, thường xuyên thấy hai người cùng một chỗ nói chuyện phiếm, hắn nói ra: "Nhà hàng này đã được ta mua lại, bất quá, ta không phải là lão bản, là vị phu nhân này...."
Lục Dương chỉ chỉ Trần Thu Nguyệt, nói tiếp: "Hết thảy nhà hàng vận hành như cũ, tiền lương không có thay đổi, bất quá ta thêm một ít cơ chế khen thưởng, nếu như nhà hàng kiếm được lợi nhuận nhiều, sẽ lấy ra một bộ phận dùng để làm tiền thưởng..."
Cho dù Trần hội trưởng ở hội sinh viên rất lợi hại, nhưng đây là lần đầu nàng làm lão bản, khó trách có một vài vấn đề không hiểu, Lục Dương trước tiên giúp nàng giải quyết một chút.
Cho thêm tiền thưởng, khiến nhân viên càng thêm tích cực, tiền thưởng này bỏ ra cũng không phải cho không.
Tuy chia ra thì không nhiều lắm, nhưng rất có hiệu quả....Đột nhiên đổi chủ, nhân tâm di động, Lục Dương làm vậy cũng cho bọn họ liều thuốc an thần, tuy rằng đổi ông chủ, nhưng đãi ngộ so với trước đây thì tốt hơn.
Giọng nói của Lục Dương khá lớn, nhân viên khác ở bên quan sát cũng nghe được, trên mặt bọn họ đều lộ ra nụ cười.
"Đúng rồi, ngươi có điện thoại của Lâm Tú Tú không?"
Lục Dương lại hỏi.
"Có có."
Vương Hải Hà cũng đoán được lão bản mới muốn làm gì, vội vàng nói.
Lục Dương nói tiếp: "Vậy ngươi điện thoại cho nàng, nói nàng về tiếp tục làm thu ngân, nói sảnh nhà hàng này, không thể thiếu nàng được."
"Được, lão bản, tí nữa ta sẽ gọi cho nàng."
Vương Hải Hà hết sức vui vẻ.
"Ừ ừ, tiếp tục làm việc đi..."
Khoát tay áo, Lục Dương bảo Vương Hải Hà rời đi, sau đó kêu cả đám Trần Thu Nguyệt rời khỏi nhà hàng, về phần tính tiền thì bỏ đi, nhà hàng đã mua lại rồi, còn cần gì tính tiền chứ.
Về phần những sổ sách chi tiêu kia, đến lúc đó để Trần Thu Nguyệt tự xử lý đi.
Mấy người vừa rời đi.
Nhân viên trong nhà hàng liền nghị luận.
"Vị đồng học thật sự đem nhà hàng này mua lại, vậy mà ta còn tưởng hắn nói giỡn."
"Đồng học cái gì? Là lao bản! Lão bản mới của chúng ta rất có tiền, các ngươi thấy không, Hứa Cường vừa rồi còn phải cẩn thận từng li từng tí đấy."
"Đúng vậy a, ta vừa rồi nghe bọn họ nói chuyện, nhà hàng này hình như chín mươi vạn, nhiều tiền như vậy, mắt cũng không thèm nháy một cái, còn đưa cho nữ sinh tóc đỏ kia, không biết trong nhà có bao nhiêu hầm mỏ a!"
"Không biết, dù sao chúng ta cũng chỉ là nhân viên, còn có nha đầu Tú Tú kia, hiện tại khẳng định vui vẻ, Lục ca ca của nàng trở thành lão bản ở đây rồi a!"
"Nhanh gọi điện cho Tú Tú, nha đầu này, ở nhà lâu như vậy, đoán chừng sốt ruột rồi a!"
...