"Cũng đúng, trường học còn chưa khai giảng, nào có sinh ý."
Trần Thu Nguyệt nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Còn thưa nhiều như vậy, có cần đóng gói lại không?"
Mấy người đặt đũa xuống, Từ Thi nhìn đồ ăn thừa còn lại ở trên bàn, nhỏ giọng nói.
"Được rồi, Lý Phỉ Phỉ vừa tới Lục Thành, ăn đồ ăn thừa không tốt, buổi tối đi ăn món khác." Lục Dương lắc đầu.
Trần Thu Nguyệt cũng tỏ vẻ đồng ý, nàng nói ra: "Ăn no rồi, nếu không chúng ta ra ngoài đi dạo?"
Vừa đúng lúc này, một chiếc BMW dừng ngoài cửa, Lục Dương nhìn thoáng qua, nói: "Chờ một chút, anh còn có việc cần phải xử lý."
"Việc gì? Ở chỗ này sao?"
Trần Thu Nguyệt tò mò hỏi.
"Đợi tí nữa em sẽ biết."
Lục Dương không có giải thích.
Sau một lát, từ trên xe BMW một nam nhân hơn 40 tuổi bước xuống, đẩy cửa đi vào, cùng nhân viên phục vụ nói vài câu, sau đó trực tiếp đi tới, nhìn thấy Lục Dương liền mỉm cười chào hỏi: "Lục lão bản, hóa ra là ngươi, vừa rồi ngươi nói, muốn nhận nhà hàng này sao?"
Bởi vì Lục Dương thường xuyên đến đây ăn cơm, hơn nữa căn tin thường xuyên nhận đơn đặt hàng từ phía vườn khởi nghiệp, nên lão bản cũng biết đại khái thân phận của Lục Dương, biết rõ hắn là chủ tịch của công ty trong vườn khởi nghiệp kia, trong người rất có tiền!
Vì vậy, hắn lúc này mới ngựa không dừng vó chạy tới đây, đổi thành người khác, hắn đoán chừng phải nhắc nhở một chút, xem có mua nổi hay không.
"Lục Dương, ngươi muốn mua lại nhà hàng này sao?"
Trần Thu Nguyệt kinh ngạc không thôi.
"Chuyện này đợi tí nữa hay nói."
Lục Dương không có giải thích, mà nhìn lão bản nhà hàng nói: "Chúng ta qua bên này nói chuyện."
"Được, Lục tiên sinh, mời."
Lão bản đoán chừng muốn sớm bán nhanh một chút, thái độ hết sức thành khẩn, hai người liền chọn một cái bàn trống, đợi Lục Dương ngồi xuống lão mới ngồi.
Một bên khác, Trần Thu Nguyệt kéo tay Từ Thi, ba nữ nhân xì xào bàn tán.
"Lão bản, ta thấy chỗ này kinh doanh không tệ, sao lại muốn bán rồi?" Lục Dương hỏi trước.
Lão bản nhà hàng thở dài, nói ra: "Kinh doanh chỗ khác lỗ vốn, chỉ có thể đem nhà hàng này bán ra, bổ sung lại lỗ thủng kia, kỳ thật ta có chút không nỡ, nhưng cũng không có biện pháp nào khác."
Cụ thể lỗ thế nào, lão bản không nói, Lục Dương cũng không muốn hỏi, hắn cười cười, nói ra: "Vậy, ngươi định giá nhà hàng này bao nhiêu?"
"Giá cả ta cũng đã nghiên cứu qua."
Lão bản nhà hàng lấy ra điện thoại cầm tay, mở ra một mục lưu trữ, nói: "Ta lúc trước đã tính qua, nhà hàng còn kỳ hạn thuê ba năm hai tháng, một năm là mười lăm vạn, tính theo ba năm là bốn lăm vạn, giá tiền này cũng là nhờ có quan hệ, hiện tại thuê lại, khẳng định con cao hơn một tí, bất quá, Lục lão bản khẳng định cũng có quan hệ trong trường, chuyện này không cần nói nhiều."
Cười cười, lão bản nhà hàng nói tiếp: "Còn có trang thiết bị ở đây, lúc ấy phí lắp đặt tính ra dã hơn sáu mươi vạn, dùng bảy năm, coi như như giảm đi 50% giá trị, nên tính xuống ba mươi vạn, ngươi cũng thấy đấy, đồ ở đây được bảo dưỡng vô cùng tốt, thời điểm ta mua, đều mua loại vật liệu tốt nhất, vì vậy dùng được rất lâu, ngươi không cần lo."
Lục Dương không nói chuyện, lẳng lặng nghe đối phương tính sổ.
"Mặt khác còn thiết bị độ điện, đồ dùng trong phòng bếp, tình ra gần mười vạn, còn có bàn ghế mới đổi, bán ra cũng được mấy vạn, mấy thứ này mua đều của nhãn hiệu nổi tiếng, mặt khác máy lạnh tủ lạnh,...Ừ, còn có một vài thứ linh tinh, toàn bộ tính ra, đại khái khoản chín mươi hai vạn (920.000)."
Nói xong, lão bản đưa di động cho Lục Dương, đem ghi chép cho hắn nhìn.
Liếc qua điện thoại, Lục Dương cũng không nhìn nhiều, chín mươi hai vạn, đối với người bình thường mà nói, đây là con số cả đời chưa chắc đã kiếm được, với hắn mà nói, chỉ là con số nhỏ, đáng tiếc nhất chính là, cửa hàng này thuộc tài sản của nhà trường, nếu như có thể trực tiếp mua lại, nhất định chỉ có lời không lỗ đấy.
Bất quá thế này cũng được.
Dựa theo sinh ý lúc trước mà tính, lợi nhuận nhất định không có vấn đề, bằng không mà nói, kiếp trước lão bản kia cũng không nhận lấy chỗ này, cũng sẽ không mở tiếp, lúc Lục Dương tốt nghiệp ra trường, tiệm này vẫn còn kinh doanh rất tốt đấy.
"Thẻ hội viên thì sao, có lẽ còn cũng không ít đi."
Lục Dương thản nhiên nói.
"Lục tiên sinh lo lắng quá rồi, khách hàng chúng ta, đều là sinh viên trong trường, nào có người nào nạp nhiều tiền, ta tính rồi, toàn bộ số dư của hội viên, bao gồm cả ngươi trong đó, chỉ còn thừa lại một vạn ba ngàn...Vì vậy giá cả có thể giảm đi một vạn, ngươi thấy thế nào?"
"Chín mươi vạn đi."
Lục Dương đặt tay lên bàn gõ gõ, thản nhiên nói.
Tuy rằng có thể mặc cả xuống tiếp, nhưn cũng không cần phải phí công như vậy, hắn cũng không rảnh rỗi để đi kì kèo từng đồng, tiền Lục Dương kiếm được trong thời gian đó, còn vượt qua con số này.
Chín mươi vạn, so với gia cả ban đầu, chỉ ít đi hai vạn, nếu trừ cả thẻ hội viên, thì chỉ bớt đi có một vạn mà thôi, về phần phí chuyển nhượng gì gì đó, hắn cũng không dám mở miệng, dù sao, coi như làm thêm phí chuyển nhượng cửa hàng, thì tính xuống đã vượt quá một triệu, mà con số này có người có thể bỏ ra được trong một lần cũng không nhiều tiền lắm, với lại hắn cần tiền gấp, chín mươi vạn cũng vừa đủ, phù hợp con số ban đầu của hắn."
"Được, chín mươi vạn thì chín mươi vạn, Lục lão bản khách khí."
Lão bản nhà hàng vui vẻ nói.
"Hợp đồng đâu?'
Lục Dương hỏi.
"Có có có, ta mang theo rồi, đợi một chút."
Lão bản nhà hàng đứng dậy, hướng phía ngoài cửa chay đến, hợp đồng chuyển nhượng hắn cũng sớm chuẩn bị sẵn, để ở trên xe.
"Nguyệt Nguyệt."
Thừa dịp lão bản ra ngoài cầm hợp đồng, Lục Dương kêu một tiếng.
"Sao vậy?"
Trần Thu Nguyệt quay đầu nhìn Lục Dương.
"Tới đây kí tên..."
Lục Dương kêu lên.
"Ký tên, ta kí tên?"
Trần Thu Nguyệt hết sức kinh ngạc.
"Đúng vậy a, căn tin này vốn anh tính tặng em đấy, em không kí thì ai kí..."