Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 943: Ngươi Đừng Có Khóc (2)




Lục Thành, tại một chỗ giao lộ phía Tây ngoại ô.

Một chiếc xe xích lô cũ nát dừng ven đường, trên xe hơn phân nửa là dưa hấu, phía bên trên, còn để một tờ giấy.

"Duy Kỳ Lân bản địa, 0.8 tệ một cân..."

"Cha, sinh ý hôm nay không được tốt lắm a."

Lâm Tú Tú mặc một chiếc váy màu trắng hoa, nhìn mấy chiếc xe chạy nhanh ven đường, nhìn nam nhân đội mũ cỏ ở sau lưng nói ra.

Nam nhân trung niên tháo mũ rơm xuống, cầm lấy phẩy phẩy, lộ ra phần mai đã nửa trắng nửa đen, nói ra: "Nha đầu này, giữa trưa, trời nóng như vậy, ai rảnh mà dừng lại mua dưa, đợi đến chiều tối thì sẽ tốt hơn một chút."

Bọn hắn ở chỗ này bán dưa, đại đa số khách nhân đều là người đi xe, giờ này trời nắng nóng đấy, nhiệt đột bên ngoài rất cao, không có mấy xe nào nguyện ý dừng lại.

Lâm Tú Tú có chút vội: "Dưa hấu nhà chúng ta, nếu như không bán được thì làm sao bây giờ?"

"Không đâu, không đâu, nếu mà thật sự không bán được, cùng lắm thì đem dưa bán cho lái buôn, chỉ là mấy ngươi kia cũng quá hắc đi." Trung niêm nam nhân lắc đầu, lại hỏi: "Nhà hàng kia của con, về làm không được nữa sao?"

"Ừ ừ." Lâm Tú Tú nhẹ gật đầu, có chút thất lạc: "Lão bản định đem nhà hàng bán ra, còn làm thu ngân không có tác dụng gì, người ta nếu mua, khả năng tự quản lý sổ sách."

"Ài, đều cho da, không bồi dưỡng được cho con, nếu có bằng cấp thì tốt rồi." Nam nhân trung niên tự trách nói.

"Cha, không phải lỗi người, là tự do con không muốn đến trường, nhà chúng ta, đã qua thời gian khổ cực, cha cũng đừng quá mệt mỏi." Lâm Tú Tú nhìn ven đường, chờ mong có người dừng xe lại mua hàng.

Vừa đúng lúc này.

Điện thoại vang lên.

Lâm Tú Tú móc ra một chiếc điện thoại cổ xưa, nhìn nhìn tên gọi tới, nàng vội vàng nhận lấy: "Vương tỷ, có chuyện gì không?"

"Tú Tú, có chuyện tốt cần nói với ngươi!"

Lâm Tú Tú đứng lên, kinh ngạc nói: "Vương tỷ, chuyện tốt gì, hay là lão bản đổi ý, không bán nhà hàng nữa?"

Trong nội tâm nàng dấy lên một tia hy vọng, nếu như lão bản không bán nhà hàng, như vậy, mình có khả năng về lại quầy thu ngân làm việc, dù sao lão bản cũng bận nhiều chuyện khác, chẳng quan tâm nơi này, khẳng định cần một người làm thu ngân, công việc này trước kia nàng làm đấy.

Trong điện thoại, Vương Hải Hà nói ra: "Không phải không phải, lão bản đem nhà hàng bá đi rồi."

"Bán đi rồi sao?" Lâm Tú Tú có chút thất lạc.

Bán đi rồi, tự mình muốn về quá khó khăn, người ta cũng chưa chắc tin nàng, để nàng làm thu ngân.

"Đúng vậy, bán rồi, bất quá, ngươi khẳng định không thể tưởng tượng được người nào mua đâu."

"Vương tỷ, chuyện này không phải làm khó ta rồi sao? Ta không ở hiện trường! Làm sao biết ai mua?"

Ngữ khí của Lâm Tú Tú có chút trầm thấp.

"Hặc Hặc, được rồi, không nói vòng vòng nữa, ta nói cho ngươi biết, người mua lại nhà hàng của chúng ta, chính là Lục ca ca của ngươi, hôm nay hắn tới dùng cơm, thấy ngươi không có ở đây, liền hỏi, sau đó ta nói lão bản muốn bán đi nhà hàng, ngươi trở về nghỉ ngơi rồi, hắn liền đem nhà hàng này mua lại, hơn nữa, còn nói ta gọi cho ngươi, nói ngươi quay về làm."

Vương Hải Hà một hơi đem chuyện này nói ra.

Lâm Tú Tú sau khi nghe xong, có chút khó tin, nhà hàng bọn họ bị Lục Dương mua lại rồi, còn cố ý nhờ Vương Tỷ gọi điện mình trở về, đây không phải là đang nằm mơ sao.

"Vương tỷ, ngươi không phải đang nói đùa với ta chứ?"

Lâm Tú Tú có chút không tin.

"Thật mà, Vương tỷ từ lúc nào gạt ngươi, những người khác đều ở đây, để ta bảo bọn họ nói..."

Giọng nói Vương Hải Hà dần dần truyền xa, trong điện thoại lại truyền đến một giọng nói quen thuộc khác.

"Tú Tú, nhanh về đi, chúng ta chờ ngươi."

"Vương Hải Hà nói thật đấy, không có lừa đâu, Tú Tú, nhanh về đi."

"Tú Tú..."

...

Nghe được mấy giọng nói quen thuộc ở trong điện thoại, Lâm Tú Tú xác định, Vương Hải Hà vừa nãy nói thật, cũng là....Vương tỷ đã bao giờ lừa nàng đâu.

Vương Tỷ cũng không nhàm chán đùa giỡn mấy chuyện như vậy.

"Ừ ừ, ngay mai ta qua, không, hiện tại ta liền qua."

Ôm trong lòng tâm tình kích động, Lâm Tú Tú cúp điện thoại.

"Nha đầu, ai gọi con vậy?"

Cha già ở một bên nghe thấy con gái rời đi, có chút bận tâm hỏi.

Lâm Tú Tú vui vẻ nói: "Mới vừa rồi Vương tỷ ở nhà hàng gọi tới, nói lão bản nói con quay về làm, cha ,người ở bên này bận rộn, con không giúp gì được nữa rồi."

Nghe được nữ nhi có lại việc làm, cha già cũng rất vui vẻ, đồng thời cũng yên tâm xuống, khoát tay áo nói ra: "Ta thì cần con hỗ trợ cái gì chứ, bắt taxi đi, thuận tiện mang hai qua dưa hấu nhà chúng ta, qua cho đồng sự nếm thử."

Nói xong, trung niên chọn chọn hai quả dưa hấu tốt, để vào trong túi, nhét vào tay Lâm Tú Tú.

"Cha, con đi đây."

Lâm Tú Tú mang theo dưa hấu, hai quả dưa này nặng khoảng 20 cân, nhưng nàng cầm rất dễ dàng.

"Đi đi, chú ý an toàn.."

"Biết rồi."

...

Vườn khởi nghiệp, tòa nhà A, tầng bảy.

Từ thang máy đi ra.

Trần Thu Nguyệt chỉ chỉ studio phía trước, nói ra: "Từ Thi, ngươi trước mang Lý Phỉ Phỉ qua nhìn xem thuận tiện tìm vị trí chi nàng, nàng liền giao cho ngươi rồi..."

"Ừ."

Từ Thi nhu thuận nhẹ gật đầu.

Đến nơi này, Lý Phỉ Phỉ có chút hơi khẩn trương, đại khái là bởi vì nàng thấy được trong văn phòng có không ít người đang bận rộn.

"Đi thôi."

Từ Thi chủ động giữ chặt tay Lý Phỉ Phỉ.

"Tốt."

Hai người đi vào.

"Từ Thi, ngươi đến rồi...."

"Ừ, nàng tên là Lý Phỉ Phỉ, là đồng nghiệp mới của chúng ta."

Có người dặn dò, Từ Thi liền giới thiệu Lý Phỉ Phỉ cho những người khác, bộ dạng giống như sư phụ dạy dỗ đệ tử.

Lý Phỉ Phỉ cũng rất hiểu chuyện, nhìn thấy nữ sinh thì kêu tỷ tỷ, nam sinh thì kêu ca ca, rất hanh liền quen được không ít đồng nghiệp.

Ngoài cửa.

Trần Thu Nguyệt cùng Lục Dương không tiến vào.

"Khuê mật của em, cứ như vậy yên tâm giao cho Từ Thi a."

Lục Dương nhịn không được nói ra.

"Làm sao, Từ Thi bây giờ là sư phụ của nàng, không giao cho nàng thì còn giao cho ai, ngươi sẽ không phải nghi ngờ năng lực của Từ Thi chứ...." Trần Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

"Cũng không phải."

Lục Dương lắc đầu.

"Vừa rồi có hai người ở đây, ta không tiện hỏi, nữ sinh Lâm Tú Tú rốt cuộc là sao, nàng có quan hệ gì với ngươi?"

Trần Thu Nguyệt lặng lẽ kéo bàn tay Lục Dương, ngòn cái cùng ngón trỏ đan vào nhau.

Lục Dương lắc đầu: "Không có quan hệ gì, chỉ là bạn bè bình thường, lúc ăn cơm có gặp vài lần, anh thấy nàng ấy công tác cũng được, mới nói nàng trở về làm."

"Ngươi nói thật, ta thấy tiểu nha đầu kia lớn lên không tệ, bộ dạng nhu thuận, ngươi không động tâm?"

Trần Thu Nguyệt chất vấn nói.

Lục Dương cạn lời: "Em đây chẳng phải nghĩ sai cho anh rồi sao, nhìn anh thế thôi nhưng là chính nhân quân tử, mỹ thứ trên thế giới nhiều như vậy, cũng không phải gặp anh cũng muốn được."

"Như vậy, Lục quân tử, có thể nói cho ta biết, nữ sinh bị Quan Nguyệt phát hiện là ai vậy?" Trần Thu Nguyệt đột nhiên mở miệng, lời này, khiến Lục Dương giật mình không thôi.

Lục Dương quay đầu, trừng mắt nhìn Trần Thu Nguyệt, kinh ngạc nói: "Làm sao em biết?"

Trong lòng có chút bất ngờ, nữ nhân này, sao đến cả chuyện này cũng biết rồi hả?

"Cho nên nói, nếu không muốn người khác biết thì mình đừng làm, Lục tiên sinh, hôm nay ta rất vui vẻ, nhưng cũng muốn nhắc nhở ngươi một câu, cá trong ao cũng có lúc bay ra ngoài."

"A, ngươi làm gì thế."

Trần Thu Nguyệt vừa mới nói xong, đã bị Lục Dương kéo vào văn phòng bên cạnh.

Nơi đây lúc trước là văn phòng của bộ phận kỹ thuật, nhưng sau khi chuyển qua tổng bộ, nơi này liền được bỏ trống, vào phòng, Lục Dương khóa trái cửa, đem Trần Thu Nguyệt kéo vào một căn phòng nhỏ.

"Nói cho anh biết, làm sao em biết được chuyện này?"

Lục Dương nhìn chằm chằm vào Trần Thu Nguyệt.

Thân thể Trần Thu Nguyệt dựa sát vào tường, hai mắt hiện lên vẻ bối rối, sau đó cười cười vũ mị, nói ra: "Nếu muốn ta mở miệng, phải xem bản lĩnh của ngươi rồi."

"Được lắm, đợi lát nữa đừng có khóc!"