Y Sung đưa cho Lục Dương một kịch bản của phim truyền hình.
Tên gọi
< Too late to say i love you>
Đây là một bộ phim tình yêu, năm nay mới được chiếu, cũng là một trong những tác phẩm của Y Sung.
Lục Dương cũng không xem cụ thể về phim này, nhưng đối với kịch bản này thì hắn lại rất hiểu rõ đấy, sở dĩ như vậy, là vì kiếp trước Y Sung đã tự lấy nó ra huấn luyện cho Lục Dương, ông đã giảng giải qua tác phẩm này rồi.
Phân tích như nào, hắn vẫn còn nhớ rõ.
Tuy rằng vẫn còn nhớ rõ, nhưng Lục Dương cũng không chủ quan, hắn đem kịch bản thành thật nhìn một lần, hai mươi phút quá ngắn, Lục Dương chỉ có xem mấy mục quan trọng, chủ yếu về thiết lập nhân vật cùng đại cương.
Đã đến giờ rồi.
Y Sung nhìn đồng hồ một chút, nói ra: "Nói một chút cái nhìn của em đi."
Lục Dương đem kịch bản để trên mặt bàn, bĩnh tĩnh nói: "Bộ phim truyền hình này được chuyển thể từ một tiểu thuyết cùng tên. Phim kể về câu chuyện tình yêu của một lãnh chúa thống soái Mộ Dung Phong và con gái của một doanh nhân giàu có Doãn Tịnh Uyển trong thời kỳ quân phiệt."
"Trong đó điểm nội bật nhất là chính là sự hận thù giữa hai gia tộc của hai nhân vật chính."
"Sau khi đọc xong, cảm ngộ lớn nhất của em là làm thế nào để có thể viết về tình yêu trong các bộ phim truyền hình, điện ảnh, muốn viết yêu, phải ghi hận, muốn viết tình, trước viết kẻ thù, sau khi có hận thù rồi, tình yêu thuần khiết sẽ không thể nào xuất hiện được, trong điện ảnh và phim truyền hình, tinh yêu phải dây dưa mâu thuẫn, không có tình yêu trọn vẹn, chỉ có tình yêu tiếc nuối."
Nghe được Lục Dương trả lời như vậy, trong mắt Y Sung lấp lóe liên tục, rút cuộc cũng không kìm được sự thưởng thức với Lục Dương, hắn hít một hơi nói ra: "Muốn viết yêu, trước viết hận, muốn viết tình, trước viết kẻ thù....Ngươi nói không sai."
"Lão sư, như vậy có phải ta thông qua rồi không?" Lục Dương cười hỏi.
Y Sung bỏ kịch bản về chỗ cũ :"Thông qua, em đã kêu thầy là lão sư, thầy cũng không thể giâu nghề được nữa, em thật sự rất có thiên phú, thu em là đệ tử cũng không phải sai lầm."
Nói xong, Y Sung từ túi móc ra một chìa khóa, mở ngăn tủ dưới bàn, lấy ra một cuốn nhật ký, cuốn nhật ký rất dày, phải dày vài li.
Hắn nói ra: "Tri thức căn bản, cũng không cần phải dạy lại cho em, em đã có săn căn bản rồi, thiên phú cũng rất tốt, em chỉ cần dựa vào quyển sách này, rất nhanh có thể học được mọi thứ, đây đều là tinh hoa của cả đời thầy, nếu có chỗ nào không hiểu, em có thể gọi cho ta."
Biết Lục Dương không sống ở Thượng Hải, tự nhiên cũng không thể gặp mặt ông trao đổi được, ông liền đưa số điện thoại của mình cho Lục Dương.
Lấy điện thoại di động ra, Lục Dương đem số của Y Sung lưu lại.
Hai người tiếp tục trò chuyện vui vẻ đến quên mất thời gian.
Trời đã tối xuống, vừa lúc đó, lại có một nữ tử đẩy cửa đi vào.
"Cha, đã trễ vậy rồi, ngươi vẫn còn ở đây sao?
Thanh âm nữ tử này thanh thúy như chim sơn ca.
Y Sung chỉ Lục Dương nói ra: " Thanh Thanh, ba giới thiệu một chút, đây là Lục Dương, từ Lục Thành đến đây, là học sinh ba mới thu nhận."
Nói xong lại giới thiệu nữ tử, nói ra: "Đây là con gái của thầy Y Thanh."
"Chào sư tỷ."
Lục Dương đứng dậy, ánh mắt dùng trên thân nữ tử, khuôn mặt nàng trắng nõn hơi chút trăng điểm, dáng người mỹ lệ đến cả quần áo dày cũng không thể che giấu được, Y Thanh...
Thời điểm này nàng đã sinh đẹp như vậy rồi sao.
Y Thanh có chút kinh ngạc nhìn Lục Dương, anh mắt nam sinh này như thể nhận biết mình sao?
Nhìn thấy trên tay Lục Dương cầm bản bút ký.
Mí mắt Y Thanh hơi nhảy dựng lên, đó là bảo bối của ba mình, không nghĩ tới vậy mà cho hắn ta.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài Y Thanh vẫn rất lễ phép, gật đầu nói ra: "Chào sư đệ, ta là Y Thanh, có thể gọi ta là Thanh Thanh."
"Đệ là Lục Dương."
Lời giới thiệu vẫn như xửa, chỉ là lời nói này được nói trước bảy năm.
Y Thanh bây giờ vẫn chỉ là thiếu nữ mười chín tuổi, không giống như bảy năm sau, là một ca sĩ tao nhã không màng danh lợi.
Kiếp trước.
Hai người đều là hảo hữu tri kỉ.
Ở trên tình bạn, ở dưới tình yêu.
Mỗi một buổi biểu diễn của nàng Lục Dương đều đi, tác phẩm của Lục Dương nàng cũng đều xem không bỏ xót, kỹ xảo ca hát của Lục Dương, hơn phân nửa đều do đối phương dạy.
Y Sung nhìn đồng hô một chút, nhíu mày nói: "Đã trễ đến vậy sao? Lục Dương, tối nay đến nhà thầy ăn cơm."
"Việc này..."
Lục Dương có chút do dự.
"Sư đệ không cần khách khí, đồ ăn đều làm dư cả, chỉ thêm một đôi đũa mà thôi." Y Thanh cười nói.
"Được."
Lục Dương nhẹ gật đầu, không từ chối nữa.
Đến khu nhà giáo sư của Y Sung.
Ba phòng ngủ hai phòng lớn, diện tích gần một trăm mét vuông, đủ cho một gia đình ở, Y Thanh kéo Lục Dương tới giới thiệu với mẹ mình, sư mẫu cũng nhiệt tình đáp chuyện.
Một bữa cơm ăn rất vui vẻ.
Trong lúc ăn cơm, tán gẫu vài chuyện, Lục Dương mới biết được, Y Thanh đang học khoa sân khấu nhạc kịch tại Nhà hát lớn Thượng Hải ( Shanghai Grand Theatre)
Trước mắt đã lên năm hai rồi.
Y Sung cũng kể một ít sự tình của Lục Dương, nghe tới Lục Dương mới năm nhất đã mở công ty rồi, hơn nữa còn là một tác giả mạng nổi tiếng, ánh mắt của hai mẹ con liền phát sinh biến hóa.
"Không nghĩ tới sư đệ lại lợi hại như vậy."
Trong lòng Y Thanh nghĩ thầm.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Dương từ chối ý định ngủ lại của Y Sung, mới gặp lần đâu tiền, ăn cơm thì được chứ ở lại có chút không ổn.
Lục Dương liền quyết định đêm nay trở về Lục Thành.
Lục Dương cũng không muốn ở lại đây dạo chơi, bởi vì chỗ này hắn đi không biết bao nhiêu lần rồi.
Tại nhà ga, Lục Dương không mua được vé tàu cao tốc, nên đành mua một vé giường nằm, ngủ một giấc, hôm sau đã về tới Lục Thành.
....
Quay về trường học, đã là chín giờ sáng.
Lục Dương đi vào văn phòng, đem hợp đồng đưa cho Lữ Tiểu Vũ.
Nhìn hợp đồng đã có chữ kí cùng con dấu, Lữ Tiểu Vũ nhẹ gật đầu: "Nhanh như vậy mà đã làm xong rồi sao?"
Lục Dương chớp mắt vài cái.
Lữ Tiểu Vũ nhìn thấy trên tay Lục Dương còn cầm một cái hộp, hỏi: "Ngươi đang cầm gì vậy?"
"Đoán đi."
"Không đoán."
Lữ Tiểu Vũ liếc mắt, xoay cây bút bi trong bàn tay trắng mền mại, một lúc sau nhìn không được hỏi.
"Tai nghe à?"
"Không phải."
Lục Dương lắc đầu.
"Phim đen."
Lữ Tiểu Vũ hỏi tiếp.
Nàng biết rõ nam sinh rất ưu thích cái này, nam sinh trong trường học của nàng chính là như vậy."
Lục Dương nhịn không được lau mồ hôi, nói ra: "Ngươi đoán cái gì vậy? Một chút tiết tháo cũng không có, đây là quà của ngươi."
Lục Dương đặt hộp lên bàn.
"Quà của ta?"
Lữ Tiểu Vũ tỏ ra hứng thú, đứng đậy mở hộp quà ra, là một máy pha cafe, còn có một bao hạt cà phê, cùng một ít đường trắng.
Trước khi trở lại Lục Thành, Lục Dương đã cố ý mua cho nàng.
Hắn nói ra: "Người thường uống cà phê hòa tan, loại này không tốt cho sức khỏe, ta mua máy pha cà phê để ngươi có thể tự mình pha chế, hạt cà phê là loại nhập khẩu, sản xuất từ vùng Cao Nguyên Việt Nam, giá cả không rẻ, ngon hơn rất nhiều cà phê đóng gói."
Nhìn quà tặng Lục Dương cho mình, Lữ Tiểu Vũ ngược lại không có kinh hỉ, hai lông mi híp lại vừa vặn với nhau, lẩm bẩm nói ra.
"Cái này tốn nhiều thời gian pha hơn."