Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 939: Ăn Cơm Không Trả Tiền




Trong tiệm không có khách nhân, nhân viên phục vụ cũng rất nhàn rỗi, ngồi một chỗ nói chuyện, bên phía quấy thu ngân, cũng là trống không...Nha đầu Tú Tú này, cũng không có ở đây.

Hai người tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, phục vụ thấy có khách nhân đến, một bác gái hơn bốn chục tuổi bước đến.

"Đồng học, là ngươi sao, nghỉ hè không về thăm nhà a?"

Bác gái này rõ ràng nhận thức được Lục Dương.

Điều này cũng không quá kỳ lạ, chỉ cần không phải nhân viên mới, trên cơ bản đều biết Lục Dương là khách quen của tiệm.

"Không phải, hôm nay mới từ dưới quê lên đây."

Lục Dương cười cười, sau đó chọn năm sáu món ăn cùng đồ uống.

"Nước dưa hấu hôm nay không còn."

Nhân viên phục vụ áy náy nói.

"n, vậy thì đổi thành nước cam đi."

Lục Dương cũng không cố chấp đi uống nước dưa hấu, nước trái cây không cách nào bảo quản, đoán chừng bởi vì không có vị khách nào, cho nên mới không làm.

Phục vụ nhẹ gật đầu, đem đồ ăn Lục Dương vừa gọi nhớ kỹ.

"Còn muốn thêm gì nữa không?"

Lục Dương nhìn nhìn Từ Thi, hỏi.

Nha đầu này, gọi món ăn cũng không nói một câu, cũng không biết mấy món mình gọi nàng có thích ăn không.

"Không cần, đủ rồi, gọi nhiều ăn không hết..."Từ Thi lắc đầu...

Lục Dương ừ một tiếng, lại nói tiếp: " Vậy thêm canh chua trứng gà cùng khoai tây sợi."

Hai món này là thứ mà Từ Thi thường xuyên ăn ở căn tin, đoán chừng nàng rất thích đi, thừa dịp nhân viên còn chưa đi, Lục Dương nhìn thoáng qua quầy thu ngân, hỏi: "Nha đầu Tú Tú đâu? nghỉ rồi."

Ngữ khí nhân viên phục vụ có chút tiếc hận, nói.

"Nghỉ?"

Đáp án này Lục Dương cũng khó mà tin được, nếu tiệm cơm mở lại, tất cả nhân viên đều quay lại làm, làm sao nha đầu Tú Tú lại nghỉ.

Chẳng lẽ phạm phải sai lầm mà bị đuổi rồi?

Trong lòng Lục Dương có suy đoán, đối với nha đầu Tú Tú, hắn có ấn tượng không tồi, mỗi lần Tú Tú ở đây, đồ ăn hắn kêu đều nhiều hơn so với bình thường một chút.

Hơn nữa, nha đầu này giống với Từ Thi, thời điểm thanh toán trêu chọc nàng cũng rất vui.

"Nghỉ gì chứ, còn không phải do lão bản lấy cớ, muốn chúng ta nghỉ việc sao?" Một nhân viên quét dọn đi ngang qua, nghe được cuối đối thoại của Lục Dương nhịn không được nói ra.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"

Lục Dương hỏi.

Nhân viên quét dọn này khoản 30 tuổi, dừng bước lại, nói ra: "Sinh ý không tốt, lão bản chịu không nổi, định đem cửa hàng chuyển nhượng, đem mấy nhân viên lâu năm như Tú Tú sa thải."

Nghe nói như thế.

Lục Dương mới nhớ laiuj, tiệm này hình như đã từng đổi chủ một lần, kiếp trước, thời điểm năm 4, tiểu thuyết của hắn nổi tiếng, kiếm được chút tiền, liền thường xuyên đến đây ăn cơm, khó trách lúc đó lại không thấy nha đầu Tú Tú đâu.

Nguyên lai vào hè năm 2 bị đuổi rồi.

Đối với tiệm cơm này, Lục Dương vẫn có chút cảm giác, nghe được lão bản muốn chuyển nhượng, điều này làm cho hắn hơi có ý tưởng, đương nhiên, Lục Dương cũng không muốn mình làm chủ cái tiệm cơm này, mà là đưa cho Trần Thu Nguyệt.

Nữ nhân này làm bà chủ không sai đi, mới vừa rồi còn gọi điện khóc lóc đấy.

Nghĩ lại cũng đúng.

Những người ở cạnh mình, hình như Trần Thu Nguyệt có ít thứ nhất, Quan Nguyệt có xe có biệt thự, Liễu Thanh Thanh có một dãy cửa hàng giá trị chục triệu, Chu Đình Đình hai căn phòng, một cửa tiệm bán quần áo, còn có tài khoản cho Chiêm Tuấn mượn, giá trị cũng mấy trăm vạn.

Chỉ có duy nhất Trần Thu Nguyệt, có mỗi căn phòng, mấy thứ khác đều không có.

Chuyện này nếu để cho nàng biết, khẳng định sẽ cáu kỉnh.

Suy nghĩ một chút, Lục Dương hỏi: "Có số điện thoại lão bản của các ngươi không?"

"Có a, mà ngươi lấy số làm gì vậy?" Nhân viên phục vụ tò mò hỏi.

"Lão bản các ngươi không phải muốn chuyển nhượng sao? Ta muốn mua lại nơi này, đến lúc đó các ngươi cũng không cần nghỉ việc, thuận tiện kêu Tú Tú quay lại làm..."Lục Dương vừa cười vừa nói.

"Đồng học, có....thật không?"

Nhân viên phục vụ có chút khiếp sợ.

Tiệm cơm sắp chuyển nhượng, các nàng cũng lo lắng cho công tác của mình, ai biết lão bản mới có đem người cũ đuổi hết đi không, nhưng không nghĩ tới, vị khách trẻ tuổi này, muốn mua lại tiệm cơm.

Các nàng cũng biết Lục Dương là kẻ có tiền, nhưng không nghĩ tới lại có nhiều tiền như vậy.

Một cái nhà hàng, nói mua liền mua.

"Đương nhiên là thật rồi..."Lục Dương khẳng định nói ra.

"Vậy để ta gọi điện cho lão bản."

Phục vụ tranh thủ thời gian cầm lấy điện thoại, bấm một mã số, nói một câu, sau đó đưa điện thoại cho Lục Dương, nói ra: "Lão bản của chúng ta, muốn tâm sự cùng ngươi."

"Ừ."

Lục Dương nhận lấy điện thoại.

Trong điện thoại nói chuyện một hồi, xác định Lục Dương thật sự muốn mua lại tiệm cơm, lão bản nói một hồi liền chạy sang, sau đó sẽ đàm phán chi tiết...Cúp điện thoại, đưa điện thoại cho nhân viên, nhìn hai người vẫn còn sững sờ, Lục Dương nói ra: "Mau để nhà bếp làm thức ăn đi."

"Hảo hảo hảo, lão bản chờ một chút."

Nhân viên cầm thực đơn vội vàng chạy tới nhà bếp.

Một nhân viên khác cũng vội đem tin tức này nói cho mọi người, xì xào bàn tán một hồi, những người khác cũng bắt đầu công tác, quét dọn vệ sinh thì quét dọn, ai lau bàn thì lau, rất nhanh toàn bộ đều bận rộn.

"Lục Dương...Ngươi thật sự muốn mua nhà hàng này sao?"

Trong quá trình đợi nhân viên mang thức ăn lên, Từ Thi nhịn không được mở miệng hỏi.

"Đúng vậy a, ngươi cảm thấy thế nào?" Lục Dương hỏi.

"Thế nhưng ngươi có thời gian tới đây quản lý sao?"

Từ Thi có chút bận tâm.

"Ai nói ta quản lý, ta bận lắm, đến lúc đó đưa tiệm cơm này cho Nguyệt Nguyệt tỷ của ngươi, bảo nàng làm lão bản, về sau ngươi tới đây ăn cơm, cũng không cần phải trả tiền."

Lục Dương cười nói.

Từ Thi có chút kích động.

Ăn cơm không trả tiền, loại chuyện này nàng còn chưa thử qua a.

"Không được, không được, nếu ta không trả tiền, tiệm cơm này sụp đổ thì làm sao?" Nghiêm túc suy nghĩ một hồi, Từ Thi lắc đầu.

Lục Dương nhịn không được cười cười, đưa tay lên mặt Từ Thi nhéo nhéo.

Nha đầu này cũng quá đáng yêu đi.

Chỉ bằng ngươi, muốn đem tiệm cơm này ăn đến phá sản, ngươi tưởng ngươi là Tống Giai à?

Đúng rồi, cũng không biết vị học ty này nghỉ hè có về nhà không.