"Yên tâm, làm rất tốt, tiền công sẽ không thiếu phần các ngươi."
"Việc này ta sẽ giải quyết, chỉ là mấy đứa nhóc mới nhú, còn có thể lật trời hay sao?"
Trong công ty thiết kế, một nam nhân mặc áo sơ mi trắng trên tay cầm điếu xì gà, đang cùng mấy công nhân lắp đặt trò chuyện.
Biểu lộ của hắn rất tiêu sái, hiển nhiên không đem loại chuyện này để trong lòng.
"Vậy được, lão bản, chúng ta đi trước, nếu có chuyện cần, ngươi có thể gọi điện cho chúng ta."
Đốc công thở dài.
"Đi đi, đi đi."
Nam nhân phất tay.
Mấy công nhân lắp đặt thiết bị rời đi, rất nhanh ra khỏi văn phòng, nam nhân nhìn bóng lưng mấy người, còn hưng hăng hít một hơi xì gà, cười lạnh một tiếng, nói ra: "Mấy người nha quê như các ngươi, còn dám uy hiếp ta à."
Lúc này.
Điện thoại bàn đặt trong góc vang lên.
Nam nhân cầm lấy điện thoại, nói ra: "Xin chào, đây là công ty lắp đặt thiết bị Gia Hòa."
"Tông Đào, ngươi ở công ty sao?"
Trong điện thoại vang lên thanh âm dồn dập.
Nghe giọng nói bên trong, nam nhân cười cười, nói ra: "Nhị ca, là ngươi a, sao lại gọi vào điện thoại bàn vậy, gần đây tay ta có chút ngứa, muốn tìm ngươi chơi đánh bài đây."
"Tông Đào, ta nói với ngươi, ngươi có phải chọc tới người nào rồi không, hôm nay ta đã nhận rất nhiều cuộc gọi của sở công thương, đợi lát nữa sẽ có sở công thương tới điều tra, ta đang ở bên ngoài không về được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái gì, nào có xảy ra chuyện gì, hết thảy đều bình thường, nhị ca, không phải quan hệ của ngươi với thành ủy rất thân thiết sao? Sao bọn họ lại đi kiểm tra?"
Tông Đào kinh ngạc không thôi, vội vàng đem điếu xì gà dập tắt.
"Ta còn không biết chuyện gì, nãy ta cũng hỏi mấy người bạn, bọn họ đều ấp úng không trả lời, ta cảm giác sự tình không nhỏ, nếu như chọc nhầm người nào, mau nhanh chóng giải quyết, đừng gây phiền toái cho ta."
"Làm sao có thể, không có khả năng, không có khả năng."
Tống Đào nghĩ đến mấy lời công nhân vừa nói với hắn.
Nhịn không được lắc đầu.
Mấy đứa sinh viên mà thôi, có bản lĩnh gì chứ, hẳn không phải vì tụi nó đâu.
...
Giang Thành.
Bệnh viện Đông Tề.
Lâm Thanh Nhã cùng Quan Nguyệt ngồi trong phòng làm việc, trên mặt bàn để hai ly trà, đã không còn nóng, nhưng vẫn còn chưa được động tới.
Cửa ra vào truyền đến tiếng bước chân.
Lâm Thanh Nhã nhìn nhìn ngoài cửa, người này là một bác sĩ mặc áo khoắc blouse trắng.
Nàng đứng dậy nói: "Bạn học, kết quả sao rồi?"
Quan Nguyệt nhìn tài liệu trên tay bác sĩ, chỉ nhìn một cách đơn thuần, nàng không nhịn được nắm chặt ống tay áo.
"Kết quả có rồi, ngay tại chỗ này."
Bác sĩ đem tài liệu đặt lên trên bàn.
Lại tiếp tục nói: "Dù sao thứ này cũng không hợp quy củ, vì vậy, đừng để cho người khác biết."
"Ta biết mà, ngươi yên tâm, kết quả chỉ có ta biết mà thôi." Lâm Thanh Nhã cầm lấy tài liệu.
Bác sĩ nam cười cười nói ra: "Vậy thì tốt rồi, ta còn có chút việc phải xử lý, nếu các ngươi không vội ,vậy trưa nay ở lại ăn bữa cơm."
"Không cần đâu, đã làm phiền ngươi rồi, ta cùng Quan Quan tí nữa còn phải chạy về, hôm nay tới đây cũng chỉ xin được nửa ngày nghỉ." Lâm Thanh Nhã cười cười, nói.
"Vậy à, thế lần sau có cơ hội rồi tụ họp."
Khách sáo vài câu.
Bác sĩ nam quay người rời đi.
Mặc dù là quan hệ bạn học đại học, nhưng cũng đã hơn hai mươi năm rồi, nếu không cùng một ban ngành, đoán chừng sớm đã là người lạ.
Sau khi bác sĩ rời đi.
Lâm Thanh Nhã nhìn con gái, thấm thía nói ra: "Quan Quan, nhớ kỹ lời con đáp ứng với mẹ, nếu như kết quả xét nghiệm là thật, con cùng Lục Dương phải triệt để chia tay."
"Còn biết rồi."
Quan Nguyệt trầm mặc một hồi, nhẹ gật đầu.
Thở dài, Lâm Thanh Nhã tiếp tục nói: "Quan quan, ba mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, bất kỳ nữ nhân nào, cũng không thể tiếp nhận loại chuyện này, trên thế giới này còn rất nhiều nam nhân tốt, giống như ba ba của con vậy, là một người không tệ, về sau con nhất định cũng có thể gặp được."
"Mẹ, mở ra nhìn đi."
Quan Nguyệt khẽ cắn môi dưới, nhìn nhìn tài liệu trên tay Lâm Thanh Nhã, thoáng có chút lo lắng.
"Tốt."
Hít sâu một hơi, xé dấu niêm phong trên tài liệu, từ bên trong lấy ra một tờ giấy A4, phía trước không có gì để xem, trực tiếp nhảy xuống phía sau, nhìn phần kết luận.
Trải qua trung tâm kiểm tra, xác định Quan Kiến Quốc cùng Quan Nguyệt không có quan hệ máu mủ.
Đằng sau còn có liệt kể DNA, cùng với kí tên xác nhận của bác sĩ.
Lâm Thanh Nhã bị dọa cho chấn kinh.
Đương nhiên, nàng cũng không phải kinh ngạc về phần cái tên, tuy rằng nhìn qua hết sức kỳ quái, nhưng Quan Kiến Quốc đại biểu Lục Dương, Quan Nguyệt đại biểu cho con gái Liễu Thanh Thanh, nếu xét nghiệm thật sự cấn giấy chứng nhận đấy, vì vậy Lâm Thanh Nhã liền nghĩ đến biện pháp này, bất quá, lúc nãy, nàng cùng bạn học cũ cũng nói lý do thật.
"Không thể...Làm sao có thể?"
Lâm Thanh Nhã hoài nghi kết quả này.
Nàng vững tin vào phán đoán của mình.
Nhưng hiện tại, sự thật đã bày ra trước mặt nàng, làm cho nàng không thể phủ nhận, bản thân đã phán đoán sai lầm.
Vì để tranh cho việc sảy ra ngoài ý muốn, nàng cố ý mang con gái vặn dặm xa xôi đến Giang Thành, đi vào bệnh viện lớn nhất Giang Thành, còn tìm bạn học cũ hỗ trợ, kết quả chắc chắn sẽ không có vấn đề.
Hay là Lục Dương hắn...
Trong đầu Lâm Thanh Nhã không khỏi suy nghĩ như vậy, sau đó liền lắc đầu, hiện tại nàng rất loạn, rất bối rối, vốn tưởng bảo đảm kết quả không có vấn đề, chỉ là muốn chứng minh cho con gái xem, nhưng hôm nay, kết quả làm cho nàng phải hoài nghi.
Nàng cũng không phải muốn chất vất kết quả xét nghiệm.
Thân là bác sĩ, nàng tuyệt đối tin vào khao học, hơn nữa càng tin vào bệnh viện Đông Tề.
Nhưng kết quả này lại giải thích thế nào.
Bản thân sai lầm ở đâu?
Lâm Thanh Nhã nhìn con gái, ánh mắt phức tạp., có chút lo lắng, lại có chút tự trách.
"Mẹ, con cần quay lại Lục Thành rồi."
Quan Nguyệt cũng nhìn thấy kết quả kiểm tra, sau đó nói.
"Quan Quan." Lâm Thanh Nhã ôm lấy con gái, nói ra: "Tuy rằng kết quả kiểm tra không có vấn đề, nhưng mẹ chắc chắn, Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh có quan hệ đặc biệt, giữa hai người..."
"Tốt rồi, mẹ, con đã biết, Triệu Oánh Oánh ở trường chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, con ý định tới tìm nàng, cũng chuẩn bị thi nghiên cứu sinh." Quan Nguyệt nhỏ giọng nói ra.
"Ừ."
Lâm Thanh Nhã nhẹ gật đầu.
"Vậy chúng ta về nhà trước, chỉnh đốn lại một chút, sau đó bảo cha con tiễn con đến nhà ga."
"Không cần, để con ngồi tau từ Giang Thành qua được, cũng không có gì, chỉ là một vài thứ mà thôi, chờ kỳ nghỉ lễ, con quay lại cầm đi."
Quan Nguyệt lắc đầu.
"Vậy được, để mẹ tiễn con tới nhà ga."
Từ bệnh viện đi ra.
Liễu Thanh Thanh kêu một chiếc taxi, đem Quan Nguyệt đưa đến nhà ga Giang Thành, sau đó lại mua cho Quan Nguyệt một tấm vé cao tốc: "Mẹ, mẹ về đi."
Vào ga, Quan Nguyệt khoát tay áo.
Lúc xoay người.
Nụ cười trên mặt nàng biến mất không thấy.
Chăm chú cầm lấy túi của mình.
"Đây là cái gì?"
Thời điểm kiểm tra hành lý, nhân viên soát vé chỉ vào cái bình nhỏ, hỏi.
"Là tác phẩm nghệ thuật của ta."
Quan Nguyệt nói ra.
Nhân viên soát vé nhìn vào cái bình nhỏ trong suốt, to bằng ngón tay cái, bên trong chỉ có mấy cọng tóc, liền không nói gì, Quan Nguyệt thuận tiện đi vào phòng chờ.