Từ Thi mở to hai mắt, thời điểm động đất chạy nhanh thì có gì hữu dụng chứ, nàng cũng chưa từng thấy Lục Thành có động đất lần nào.
Lục Dưng tự nhiên không muốn đả kích đến tự tin của Từ Thi, nha đầu này, một mình mua nhà, một mình trùng tu, bất kế nói thế nào cũng là tiến bộ rất lớn.
Nếu đả kích nàng, chẳng phải áp chế lòng tự tin của nàng sao.
Chỉ là lãng phí một chút tiền thôi, cũng khong sao cả.
Đi vào trong, nhìn căn phòng đang được trùng tu, Lục Dương khẽ nhíu mày, cảm giác mùi vị bên trong hơi...liền hỏi: "Ngươi có danh sách thiết bị lắp đặt không, cho ta xem."
"Có có."
Từ Thi ở trong balo tìm tìm, sau đó lấy ra một chồng danh sách, Lục Dương nhìn nội dung bên trong, thật đúng là không rẻ, toàn bộ hết mười lăm vạn tám.
Nó cách khác, vì để làm căn phòng này, Từ Thi dùng hết gân tám mươi vạn.
Nha đầu này, kiếm cũng được không ít tiền a!
Hiện tại Csite càng ngày càng nhiều người xem, manga của Từ Thi vẽ thu thập cũng tăng cao, hơn nữa nàng còn làm một mình, ngoài trừ chia tiền với nền tảng, một tháng kiếm mười vạn tám vạn cũng là điều bình thường.
Hơn nữa Từ Thi còn không tiêu tiền, mỗi ngày tan học, đều ở căn tin ăn cơm, không phải khoai tây sợi, thì chính là trứng gà, cũng không giống như Siêu ca, có được chút tiền liền ăn đùi gà.
Nên tiết kiệm được nhiều như vậy, cũng là điều bình thường.
Nhìn danh sách các món trên hóa đơn.
Lục Dương cũng không biết nhiều, chỉ vẻn vẹn có một ít, cũng là kinh nghiệm khi kiếp trước trùng tu phòng, có thể nhớ đến một số nhãn hiệu nổi tiếng mà thôi.
Ví dụ như gạch X.
Còn có đồ 'Arrow' trang trí trong phòng tắm.
Giờ này, một ngày làm việc đã xong, mấy công nhân bắt đầu thu dọn đồ đạt, ý định tan tầm. Lục Dương đi tới, cầm lấy một miếng sàn gạch.
Sau đó hắn nhíu mày.
Lại đứng dậy, đi đến chỗ để gạch tìm tìm, liền tìm được phần thông tin sản phẩm, nhìn nội dung phía trên, hắn nhíu mày.
"Luc ca, sao vậy?"
Lý Minh Bác đi qua, có chút tò mò hỏi Lục Dương.
"Hình như mấy thứ này không giống trong danh sách trùng tu."
Lục Dương nhìn nhìn thông tin trên mấy sàn gạch, Mã Khắc Trầm là cái quần què gì, đến tên còn đạo theo, sang phẩm thì càng khỏi phải nói.
Từ Thi rõ ràng bỏ ra tám mươi tệ cho một viên gạch Mã Khắc Trậm, nhưng bây giờ lại nhận được đồ chơi tên Mã Khắc Trầm, đây là muốn lừa người ta sao?
Cái hố này là cái thứ mấy?
Nhưng thứ khác có thể mặc kệ, nhưng cái này thì không được, phòng ở nếu trùng tu xong, Từ Thi nhất định sẽ vào ở, nếu mà dùng tài liệu dỏm làm, sao có thể ở được chứ.
"Chờ một chút!"
Lục Dương gọi lại mấy công nhân chuẩn bị tan ca.
"Có vấn đề gì không?"
Người nọ nhìn thoáng qua Lục Dương, lại nhìn Từ Thi bên cạnh.
Lục Dương cầm lấy một mảnh gạch men sứ tới, nói ra: "Mấy cái gạch men này là gì? Chúng ta sử dụng loại Mã Khắc Trậm , sao lại biến thành Mã Khắc Trầm rồi đây?"
"Chuyện này."
Hai công nhân khắc cũng tới nhìn xem.
Kiểm tra lại một chút, lại nhìn danh sách tài liệu, quả nhiện không cùng một loại.
"Chúng ta chỉ biết làm việc, tài liệu là do công ty gửi tới, chúng ta cũng không rõ lắm..Chuyên này..."
"Đúng vậy a, có thể là do công ty nhầm lẫn, ngươi có thể gọi điện hỏi một chút."
"Chúng ta chưa từng gặp qua loại sự tình này, hai nhãn hiệu này, có lẽ cũng không kém cạnh nhau đâu."
Mấy người cũng không nguyện chịu nhận trách nhiệm, còn cố giả vở không hiểu, muốn loại trừ bản thân ra ngoài.
Lục Dương cũng chẳng muốn nói nhảm với bọn họ.
Lại tiếp tục kiểm tra mấy vật khác.
Không kiểm tra không biết.
Kiểm tra liền giật mình.
Lục Dương không nghĩ tới, tất cả đồ vật ở đây, chả có thứ nào giống trong danh sách, không chỉ có sàn nhà không giống, mà đến cả bồn tắm cũng không, rõ ràng bồn tắm được lấy từ nhãn hiệu 'Arrow', nhưng không biết lại lấy một cái bồn tắm từ cái nhà xưởng fake nào.
Đây quả thật là khi dễ kẻ đần mà.
Thời điểm kiểm tra, Thẩm Yên cùng Từ Thi đúng cùng một chỗ, sắc mặt bọn họ không tốt lắm, chuyện này cũng quá khi dễ người đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Thi trắng bệch, nàng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Những người này vậy mà sử dụng hàng nhái, hàng bỏ đi để lừa nàng, nếu như không phải Lục Dương tới đây, chính nàng căn bản cũng không phát hiện.
"Một thứ sai có thể nhầm lẫn, nhưng toàn bộ đều sai là sao?"
Lục Dương cố gắng bình tĩnh lại.
Cũng không phải hắn tiếc chút tiền này, mà chủ yếu mấy tên này cũng quá khi dễ người ta rồi, thấy một tiểu cô nương không hiểu chuyện, liền không kiêng nể gì cả, đây quả thật là vặt lông dê vặt luôn cả dê.
Thiết bị trị giá mười lăm vạn, Lục Dương thậm chí tin chắc, tài liệu mà bọn hắn đưa tới, đoán chừng còn chưa tới năm vạn tệ.
"Lão bản, chuyện này."
"Không cần phải nói!"
Lục Dương trực tiếp chặn họng đốc công muốn giải thích, nói ra: "Bất kể là chuyện của các ngươi hay công ty, vẫn là do các ngươi làm, không cần nói nữa , ngày mai cũng đừng đến nữa, chở về nói với lão bản nhà ngươi, chuẩn bị bồi thường tiền đi!"
Mấy công nhân liếc nhau một cái, đều yên lặng rời đi.
Ra cửa.
Bọn hắn cũng nhỏ giọng nghị luận.
"Lão bản chúng ta cũng quá hắc rồi, nào có chuyện khi dễ quá đáng như vậy, lúc trước ta cũng có chút nhịn không được."
"Vậy thì làm sao? Hắn là lão bản, chúng ta là culi, tiểu cô nương này cũng quá ngốc, sớm như vậy, đem toàn bộ tiền thanh toán, thu tiền kho khắn, muốn trả lại còn khó hơn."
"Ngươi thấy lúc nào lão bản trả lại tiền chưa, mấy người này nhìn qua biết là sinh viên, đoán chừng có thể ngậm bồ hòn làm ngọt đi."
"Nam sinh kia ngược lại hiểu một chút, nữ sinh thì quá ngốc đi."
Mấy công nhân trò chuyện.
Bọn họ đều là người làm công, nếu nói ra, cũng không quan tâm chuyện của công ty lắm, coi như lão bản phá sản, đổi nơi khác làm việc.
"Chuyện nay ta không lo lắng, sợ là sợ, bên kia không trùng tu nữa, chúng ta cũng không có tiền lương." Nữ công nhân lo lắng hỏi.
"Sợ cái gì, chúng ta nhiều người như vậy, hắn dám không trả tiền!"
Trong phòng.
Từ Thi ngồi xổm trên mặt đất, ủy khuất cầm khối gạch men nhìn lui nhìn tới.
Bất kể nhìn thế nào.
Gạch men hiệu Mã Khắc Trầm cũng không biết thành Mã Khắc Trậm được.
"Quá hắc, quá lừa đảo, đồ công ty bỏ đi!" Thẩm Yên phẫn nộ nói ra.
Lý Minh Bác từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhịn không được lắc đầu.
Lần này, coi như công dã tràng.
"Lụ Dương, ta không phải đồ đần a."
Từ Thi nhỏ giọng nói, nức nở khóc.
Lục Dương tranh thủ ngồi xuống bên cạnh Từ Thi, nói ra: "Đúng vậy, là do người ta qua hắc, không biết nhân tâm hiểm ác, bọn hắn rất xấu."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Từ Thi nhìn căn phòng đã được trùng tu hơn một nửa, trong lòng hết sức khổ sở, một tháng nay, hầu như mỗi ngày nàng đều chạy qua đây xem căn phòng được trùng tu, thật không nghĩ đến, kết quả lại như vậy.
"Không có việc gì, sửa lại là được, hơn nữa, còn phải tốt hơn, đắt hơn, tiền thì cho công ty bên kia bỏ ra." Lục Dương nhẹ nhàng ôm lây Từ Thi, lạnh lùng nói ra.
Mấy thứ này nhất định không thể làm tiếp được rồi.
Cả phòng đều lắp thứ tài liệu kém, không biết mang bao nhiêu độc hại.
Lục Dương cũng không muốn Từ Thi ở chỗ này, còn có điện nước, máy sưới, những thứ này khẳng định cũng được sử dụng vật liệu không tốt, phải thay lại, nếu như căn phòng này được trùng tu xong, thì sửa chữa mấy thứ như điện, nước,...rất phiền toái, biện pháp tốt nhất là bỏ hết làm lại, một lần vất vả cả đời nhàn nhã."
"Công ty lắp đặt thiết bị là do người môi giới giới thiệu, ta còn tưởng rằng rất đáng tin đấy." Từ Thi nhỏ giọng nói.
"Tốt rồi, tốt rồi, có ta ở đây, sẽ không ai có thể khi dễ ngươi nữa rồi."
Lục Dương thở dài, đem Từ Thi dìu dậy.
Rào rào rào.
Bên ngoài mưa to.
Từ Thi dựa vào bờ vai Lục Dương, nhỏ giọng khóc.