Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 936: Cuộc Gặp Tình Cờ




Đoàn tàu chậm rãi khởi động.

Quan Nguyệt ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nàng một tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm phong cảnh ven đường.

Bất quá.

Cảnh tượng này rất nhanh bị phá hủy.

Có hai nữ sinh cầm theo túi lớn túi hỏ, từ phía đằng sau đi tới, vừa đi, một nữ sinh trong đó phàn nàn nói.

"Lý Phỉ Phỉ, cái con ngu ngốc này, đến cả toa tàu còn nhìn lầm được."

"Đại tỷ, điều này cũng không thể trách ta, ai biết toa tàu dán số sau cửa, chính ngươi cũng không nhận ra sao?"

"Ài, ngươi còn nói ta, không phải ngươi đi trước dẫn đường sao."

Hai người cãi nhau đi vào chỗ ngồi.

Bọn họ phát hiện, chỗ ngồi ba ghế, đã có một nữ sinh ngồi trước, nữ sinh này chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ nhìn không tệ, nhưng Trần Thu Nguyêt lại cảm thấy có chút quen thuộc.

"Đưa hành lí cho ta."

Trần Thu Nguyệt nói ra.

Lý Phỉ Phỉ vội đem hành lí đưa cho Trần Thu Nguyệt, bên trong hơi phồng lên, Trần Thu Nguyệt đem hành lý để lên trên kệ, còn có hai cái balo, một cái túi, toàn bộ đều đặt lên phía trên.

"Cái này thì không cần, bên trong đều là đồ ăn vặt, ta định để lại trên đường ăn."

Lý Phỉ Phỉ đem cái túi cuối cùng giữ lại.

Nếu đã nói như vậy, Trần Thu Nguyệt liền ngồi xuống, nàng thuận thế ngồi vào vị trí chính giữa.

Lú Phỉ Phỉ cũng ngồi xuống ghế, nàng ở trong túi tìm tìm, lấy ra hai quả táo, lại nhìn nữ nhân dựa vào cửa sổ, lại lấy ra thêm quả nữa.

"Đại tỷ, cho ngươi."

Lý Phỉ Phỉ đem quả táo đưa cho Trần Thu Nguyệt, sau đó nhìn người ở bên cạnh.

Giữa khuê mật không cần nói nhiều lời, Trần Thu Nguyệt cũng hiểu ý, nàng trước dựng tấm bảng nhỏ trước mặt lên, đem quả táo đặt lên, lại vỗ vai người bên cạnh, nói ra: "Ăn đi."

Người bên cạnh đang ngẩn người, bị vỗ vai, liền hồi phục lại tinh thần, quay đầu.

"Ngại quá, không có chú ý, ta không ăn."

Quan Nguyệt khoát tay áo.

"Là ngươi."

Nhìn rõ nữ sinh ở bên cạnh, Trần Thu Nguyệt liền ngây người, Quan Nguyệt không biết nàng, nhưng nàng lại biết Quan Nguyệt a, thời điểm lúc trước chạy maratong, nàng cùng nhìn thấy nữ nhân này một lần, đem bộ dạng của đối phương, lưu kỹ ở trong đầu, một năm trôi qua, một chút biến hóa cũng không có.

"Ngươi quen ta sao?"

Quan Nguyệt có chút nghi hoặc.

Lúc ấy mặc dù có gặp qua nhau một lần, nhưng nàng cũng không biết, Trần Thu Nguyệt cùng Lục Dương có quan hệ, vì vậy ở trong lòng, tự nhiên quên đi mất.

Huống chi, lúc ấy Trần Thu Nguyệt còn đội mũ đoàn đỏ, mặc trang phục tình nguyện viên, cùng hiện tại so sáng, khác biệt rất lớn.

"n, có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi..." Trần Thu Nguyệt liền phản ứng lại.

Tuy rằng nàng rất kinh ngạc vì sao Quan Nguyệt lại tới Giang Thành, nhưng rõ ràng, nàng không có ý định bại lộ thân phận của mình.

Hơn nữa, cơ hội tốt như vậy, không nghe ngóng một chút tin tức nội tình, thì thật đáng tiếc.

"Đúng không? Đây là lần đầu ta tới Giang Thành mà?"

Quan Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói ra.

"A, ta nhớ ra rồi, trước kia có phải ngươi từng tham gia thi chạy maratong không, lúc ấy ta là tình nguyện viên ở đó."

Bộ dạng Trần Thu Nguyệt giống như đột nhiên nhớ ra.

Hàng động của nàng rất ưu tú, Quan Nguyệt nhìn không ra điểm lạ.

Nghe nói như thế, Quan Nguyệt cũng mở to hai mắt, bộ dạng nhớ lại, tuy rằng không nhớ kỹ, nhưng quả thực nàng có thi chạy maratong, lúc ấy còn có cả Triệu Oánh Oánh đi theo.

"Hình như, có chút ấn tượng."

Nhìn thoáng qua Trần Thu Nguyệt có mái tóc đó dễ làm người ta chú ý, Quan Nguyệt như nghĩ tới điều gì, nhưng nàng rất nhanh liền trầm cảm. Lúc ấy, bên cạnh nàng còn có cả Lục Dương đấy.

"Đại tỷ, hai người các ngươi quen nhau."

Lý Phỉ Phỉ ở một bên hết sức kinh ngạc, quả táo trên tay đã bị cắn một nửa.

Nàng không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, đại tỷ đi tàu hỏa, vậy mà gặp người quen, xem ra, vẫn là trái đất nhỏ.

"Đúng vậy a, gặp qua một lần, ta còn đưa nước cho ngươi." Trần Thu Nguyệt tiếp tục nói.

Quan Nguyệt có chút hâm mộ nói: "Trí nhớ của ngươi thật tốt."

Vừa rồi nàng cũng nhớ lại, thật sự giống như có chuyện này, nhưng không nhớ kỹ như đối phương.

"Làm sao ngươi tới Giang thành vậy?"

Trân Thu Nguyệt không quên mục đích của mình.

Sắc mặt Quan Nguyệt hơi cứng đờ, nói ra: "Đến có chút chuyện riêng."

"A, bây giờ đi đâu, quay về Lục Thành sao?"

Trần Thu Nguyệt hỏi tiếp.

"Ừ, ừ, ý định của ta quay về Lục Thành, các ngươi cũng đi Lục Thành sao?" Quan Nguyệt nhìn hai người, tuy rằng tóc của hai người có chút làm người ta chú ý, nhưng Quan Nguyệt cảm nhận bọn họ đều là người tốt.

"Đúng vậy a, ta năm nay lên năm ba, ra ngoài thực tập, ta học rất giỏi đấy, vì vậy đại tỷ nói giúp ta tìm công tác, nên ta cùng theo nàng tới Lục Thành."

Lý Phỉ Phỉ đoạt trước nói.

Trần Thu Nguyệt trừng mắt nhìn nàng.

"Không nói, người ta cũng không tưởng ngươi bị câm đâu."

Nói xong.

Nàng còn nói thêm: "Chủ yếu là mang nàng ta ra ngoài chơi đùa một chút, thuận tiện đi thực tập, còn ngươi, cũng đang học đại học phải không? Sao lại quay về sớm như vậy."

"Ta định trở về đọc sách, ý định đi thi nghiên cứu sinh..." Quan Nguyệt nói ra.

Nghe được Quan Nguyệt muốn thi nghiên cứu sinh.

Học bã Lý Phỉ Phỉ bội phục không thôi.

Trần Thu Nguyệt cũng có chút nghi hoặc, nàng qua loa đánh giá Quan Nguyệt một phen, sau đó cẩn thận hỏi: "Nhìn tâm tình của ngươi không được tốt lắm, làm sao vậy, mâu thuẫn với gia đình sao?"

"Không, không phải."

Quan Nguyệt lắc đầu.

"Vậy thì mâu thuẫn với bạn trai?"

Trần Thu Nguyệt liền nói ra, có thể làm cho nữ nhân tâm tình sa sut, ngoài trừ gia đình thì chính là tình cảm, về phần áp lực sinh hoạt, bọn họ đều là sinh viên, tạm thời còn chưa cảm giác được.

Quan Nguyệt không có lên tiếng.

Coi như chấp nhận.

Thấy thế, Trần Thu Nguyệt thiếu chút nữa cười ra tiếng ,nhưng nàng cố làm cho biểu hiện của mình bình tĩnh.

Ha ha?

Lục Dương cùng Quan Nguyệt có mâu thuẫn.

Đến mức độ nào?

Sắp chia tay sao?

Ài, khó trách hôm nay ra ngoài nghe thấy Hỉ Tước kêu, vừa lên tàu hỏa, liền nghe thấy tin tức tốt như vậy, dưới suy nghĩ của Trần Thu Nguyệt, nhìn thấy đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình lâm vào khốn cảnh, đây quả thật là trời cao chiếu cố.

"Nguyên nhân gì vậy?"

Trần Thu Nguyệt ở một bên tò mò hỏi.

Lý Phỉ Phỉ ở bênh cạnh có chút kinh ngạc, đại tỷ từ lúc nào mà thích hóng chuyện như vậy?

"Có một số việc, một mực để trong lòng không được tốt, nói ra liền giải tỏa, chúng ta không quen biết, không cần lo lắng người khác biết rõ...Nói đi, đừng để trong lòng."

Trần Thu Nguyệt từng bước khuyên nhủ.

Quan Nguyệt do dự một chút.

Nửa ngày sau mới mở miệng, nói ra: "Nếu như, ta nói nếu như, ngươi phát hiện bạn trai mình có nữ nhân khác, thì ngươi sẽ làm sao?"