Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 932: Bí Mật Của Từ Thi




Mười phút sau.

Lục Dương ở phía Đông cư xá thấy được Từ Thi.

Từ Thi vẫn như trước mang một chiếc balo màu trắng, mặc một chiếc váy hoa, đi một đôi giày trắng, trang điểm hết sức mộc mạc.

Bất quá, Lục Dương cẩn thận phát hiện, trên giày cùng ống quần Từ Thi dính đầy bụi, lại nhìn lên phía trên, trán cũng dính một chút, Lục Dương đi tới, từ trong túi áo lấy ra một cái khăn, đi tới trước mặt Từ Thi, nói: "Đừng nhúc nhích."

Từ Thi đứng nguyên tại chỗ.

Lục Dương cười cười, dùng khăn lau lau trên mặt nàng, hỏi:" Ngươi làm gì vậy? Sao giống như con mèo hoang thế này?"

"Không, không có a!"

Từ Thi vội vàng lắc đầu, trong ánh mắt có chút chột dạ.

"Hả?"

Lục Dương có chút tò mò.

Từ Thi làm gì vậy, còn giấu giếm không nói cho hắn biết, nha đầu này, chẳng lẽ không biết, nàng căn bản không biết nói dối sao?

"Ngã à?"

Lục Dương hỏi.

"Không phải."

"Thế sao..."

"Ngươi đừng hỏi."

Từ Thi khẩn cầu nhìn Lục Dương.

Nhìn biểu cảm đáng thương của nàng, Lục Dương cười cười, nói ra: "Được được được, coi như ta chưa hỏi, mà cuộc sống của ngươi lúc này thế nào? Hơn một tháng nay, không ai khi dễ ngươi chứ."

"Không có." Từ Thi lắc đầu, tò mò nhìn Lục Dương, hỏi: "Còn lâu mới khai giảng, ngươi sao lại về sớm như vậy."

"Đây không phải do thấy ngươi một mình ở trường, ta có chút không yên lòng, vì vậy tới sớm, nhìn thấy ngươi bình thường, ta liền an tâm." Lục Dương thuận miệng chém ra.

Từ Thi liền xấu hổ đỏ mặt.

Cho dù một mực bị Lục Dương ba hoa, nhưng mỗi lần, nàng đều rất xấu hổ.

"Ăn chưa?"

Lục Dương lại hỏi.

Từ Thi nhẹ gật đầu.

"Vậy được, chúng ta đi dạo."

Kêu Từ Thi đi chung một chỗ, vòng quanh cư xá dạo vài vòng, trong lúc đó, Lục Dương cũng hỏi bóng gió Từ Thi vừa nãy bị sao, nhưng Từ Thi một mực không nói, lài càng thêm khơi dậy lòng tò mò của Lục Dương.

Đợi đến lúc Từ Thi đi lên lầu, Lục Dương một mình rời đi, hướng phía chợ Tây Môn đi tới.

Mùa hẹ Lục Thành rất nóng.

Người đi trên đường ăn mặc cũng rất mát mẻ, còn có mấy trung niên nam nhân, cởi trần nói chuyện phiếm, sinh viên không nhiều lắm, chỉ có rải rác mấy người, đây là mấy người ở lại trường học để thi nghiên cứu sinh đấy.

Lục Dương đi tới quầy hàng của Lý Minh Bác.

Quấy hàng không có vị khách nào cả, Lý Minh Bác cùng Thẩm Yên đang ăn mì xào, đoán chừng mới dọn quán xong, vì vậy còn chưa ăn cơm.

"Lục ca, ngươi quay lại rồi?"

Lý Minh Bác mắt nhìn xung quanh, vừa ăn vừa nhìn, sợ bỏ lỡ khách nhân, sau đó liền nhìn thấy Lục Dương.

Thẩm Yên vội đặt hộp mỳ xuống.

"Đừng, ăn đi, ta qua xem thôi, kỳ thật hôm qua ta về rồi." Lục Dương khoát tay áo cản bọn họ lại.

Lý Minh Bác cười cười, bưng lên hộp mỳ xào còn chưa ăn xong.

Lục Dương hỏi: "Nghỉ hè sinh ý thế nào?"

"Mùa hè ít người, sinh ý không tốt lắm, hơn nữa mấy bác gái cũng quá khó chơi rồi, mỗi lần mua đều mặc cả, kể lể cả buổi." Lý Minh Bác vặn mở chai nước khoáng, uống một ngụm, nói tiếp: "Bất quá, mấy ngày gần đây hơi tốt một chút, áo ngăn tay cũng bán được mấy chục chiếc, nếu mà vận khí tốt, một ngày có thể kiếm được mấy trăm tệ."

Một ngày mấy trăm tệ, lợi nhuận cũng rất có hạn, huống chi còn có hai người Thẩm Yên cùng Lý Minh Bác, đương nhiên, mùa hè chính là như vậy, không ít quầy hàng vào mùa hè lập tức dẹp tiệm, cái quầy hàng của Lý Minh Bác có chất lượng quần áo không tệ, lại tích lũy một ít khách quen, đã coi như khá tốt.

"Sau khi nhập học thì đỡ hơn."

Lục Dương an ủi.

"Đúng vậy....Mau mau khai giảng đi, chứ tiền vay sắp đến hạn rồi, có chút chịu không nổi." Lý Minh Bác cũng rất chờ mong khai giảng, sau khi tựu trường, sinh viên đến nhiều, còn có tân sinh tới, vậy quầy hàng của hắn, nhất định sẽ có rất nhiều sinh ý.

"Thẩm Yên, hỏi ngươi một chuyện."

Lục Dương không quên lý do mình tới nơi này.

Một mặt là thăm hỏi Lý Minh Bác, một bên khác là nghe ngóng chuyện Từ Thi.

Thẩm Yên cả hè này đều ở lại trường học, nên biết Từ Thi làm gì.

"Hỏi gì?"

Thẩm Yên hỏi.

Lục Dương nói: "Từ Thi, ngươi biết nàng gần đây làm gì không, vừa rồi ta gặp nàng, trên thân nàng dính đầy bụi bẩn, hỏi nàng ấy, nàng ấy cái gì cũng không nói...Ngươi biết lý do không?"

Nghe được Lục Dương nói, Thẩm Yên suy nghĩ một chút, trả lời: "Tư Thi hẳn là đến căn phòng mới mua đi."

"Phòng ở?"

Lục Dương có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy a, Lục Dương, ngươi không biết sao? Thời điểm nghỉ hề, Từ Thi mới mua một căn phòng ở khu phía Đông gần Đại Học, gần đây bên đó đang lắp đặt thiết bị, Từ Thi mỗi ngày tan ca đều tới đo xem, hôm nay hẳn là cũng vậy."

Thẩm Yên giải thích nói, trong ánh mắt còn hiện lên vẻ hâm mộ.

Người so với người buồn rầu không thôi.

Nàng cùng Lý Minh Bác hai người, vất vả khổ cực, mới có thể mua một căn phòng trả góp, đến cả đồ đạc trong nhà còn chưa mua xong, Từ Thi vậy mà thanh toán một lần, hơn nữa, còn đang lắp đặt thiết bị.

Mấu chốt là, tiền của Từ Thi, Thẩm Yến cũng biết đến từ đâu, đều là thu thập từ manga nàng vẽ, tuy rằng trong việc này có Lục Dương giúp sức, nhưng đã vô cùng rất lợi hại.

Lục Dương bên này, nghe được Thẩm Yến nói vậy cũng rất kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Từ Thi vậy mà vụng trộm mua phòng ở, hơn nữa còn đang trùng tu, nha đầu này, sao lại không nói với hắn, còn gạt nữa?

Chẳng lẽ là...

Lục Dương bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh trước khi nghỉ hè, lời mình nới với Từ Thi, hình như từng nói qua, sau khi tựu trường, sẽ mua cho nàng một căn phòng, sau đó sẽ...

Lục Dương ngây người.

Nha đầu này, cũng thật đáng yêu đi.

Liền tự mua phòng, đây không phải tiết kiệm tiền cho mình sao?

Hơn nữa, từ lúc nào mà nàng có nhiều tiền như vậy rồi.

Bên Studio Tiểu Vũ, Lục Dương một mực không có để ý, cũng không biết một tháng Từ Thi có thể kiếm được bao nhiêu? Nhưng, nếu mà mua phòng, hẳn là không cần Từ Tú Vân xuất tiền.

"Phòng ở Từ Thi mua, có giá bao nhiêu, ngươi biết không?" Lục Dương tiếp tục hỏi.

"Hình như là sáu mươi bốn vạn, vốn là sáu lăm vạn, Từ Thi mặc cả xuống còn sáu mươi bốn vạn rồi mua, toàn bộ thanh toán, ta có cảm giác hơi chút thua thiệt, kỳ thật giá còn giảm xuống được nữa đấy."

Thẩm Yên tiếc hận nói.

"Coi như cũng được, lấy tính cách Từ Thi, ngươi cũng không phải không biết, có thể mặc cả được một vạn, ta cũng đã rất giật mình, ngươi cùng Minh Bác ngày mai có chuyện gì không? Chúng ta tới nhà mới của nàng nhìn xem, đừng nói với nàng..."

Lục Dương nhìn nhìn hai người.

"Chúng ta không có việc gì."

Lý Minh Bác gật đầu đáp ứng, hắn đã ăn xong mì xào, để hộp vào trong túi.

Thẩm Yên cũng nhẹ gật đầu, nói ra: "Được a, ta đã đi qua một lần, biết rõ ở đâu, vừa vặn đi qua xem nàng lắp đặt thiết bị thế nào rồi, ta cùng Minh Bác muốn làm một cái tủ."

"Tốt, vậy quyết định vậy đi, xế chiều ngày mai, chúng ta cùng nhau đi qua, ta đi trước."

Nhìn sinh ý ghé thăm, Lục Dương không tiếp tục quấy rầy hai người nữa, hẹn ngày mai cùng nhau tới nhà Từ Thi xong rồi rời đi, Lý Minh Bác cùng Thẩm Yên cũng bắt đầu chảo hỏi khách hàng.

Chung cư Hoa Đình, tầng sáu.

Trong phòng của Trần Thu Nguyệt, lẻ loi một mình Từ Thi, nàng nằm trên ghế salon, cầm lấy điện thoại, đang gọi điện.

"Nguyệt Nguyệt tỷ, Lục Dương về trường rồi."

"Thật, ta mới đụng phải hắn...Chưa, không có, hắn không ở đây, cũng không bắt nạt ta."

"Ừ, được, ta giúp ngươi nhìn hắn."

...