"Chuyện này...."
Tiền Hiểu Pham vô cùng khó xử, chủ yếu là căn bản không cách nào mở miệng được, bọn hắn đến Lục Thành, nói là Tiền Tiểu Phàm đi làm, Nghệ Tâm sẽ tìm một công việc khác.
Nhìn thấy bạn trai do dự, Nghệ Tâm liền khó chịu, mãnh liệt đẩy hắn một cái, nói ra: "Tiền Hiểu Phàm, ngươi có ý gì, bản thân tìm được công việc tốt rồi, liền mặc kệ bạn gái?"
"Không, không phải...Chuyện này lúc trước không nói với người ta."
Tiền Hiểu Phàm giải thích.
"Lúc trước không nói vậy bây giờ nói! Cũng không vội."
Nghệ Tâm liền thúc giục.
"Ta không có số điện thoại của hắn."
Tiền Hiểu Phàm yếu ớt nói.
"Không phải nói là bạn thở nhỏ của ngươi sao? Sao lại không có số điện thoại của hắn, ngươi đến cùng là đang nói dối phải không!" Nghệ Tâm nghe xong, liền nóng nảy hẳn lên.
"Thật mà, chúng ta khi còn bé chơi đùa, nhưng sau đó liền không liên hệ nữa rồi."
Tiền Hiểu Phàm giải thích.
"Ta mặc kệ, ta mặc kệ, nếu không cho ta vào làm, ngươi cũng đừng đi làm, chúng ta cùng nhau một chỗ chết đói là được!" Nghệ Tâm cầm lấy cánh tay Tiền Hiểu Phàm, không cho hắn đi vào.
Nhìn cặp tình nhân ồn ào, Mọi Rợ ở một bên trực tiếp choáng váng.
Vốn hắn nghe theo lời Lục Dương, làm việc cho tốt, tích tiền mua nhà mua xe cưới vợ, hiện tại, chuyện cưới vợ, không giống như trong tưởng tượng, nữ nhân, cũng thật đáng sợ.
"Tiền Mãn, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Thời điểm Mọi Rợ đang lâm vào thế khó xử, Tống Lão Hổ mặc đồng phục an ninh đi tới.
Mọi Rợ vội vàng nói: "Hổ ca, đây là bằng hữu của ta, Tiền Hiểu Phàm, cũng là người mà Lục ca nhắc tới."
Sau đó, Mọi Rợ giới thiệu cho Tiền Hiểu Phàm biết:" Đây là lão đại bộ phận bảo an của công ty chúng ta, Hổ ca."
"Xin chào, Hổ ca."
Tiền Hiểu Phàm cẩn thận lên tiếng chào hỏi.
Hắn biết mình tới đây làm bảo an, người này về sau trực tiếp là lãnh đạo của mình rồi, lúc trước thời điểm làm việc ở nhà máy, hắn hiểu rõ một điều, không thể đắc tội lãnh đạo, hơn nữa còn là lãnh đạo của mình, nếu không nhất định sẽ bị làm khó dễ.
Nghệ Tâm ở một bên, nhìn thấy bộ dạng hung ác của Tống Lão Hổ, cũng không dám khoa trương, nút ở phía sau lưng Tiền Hiểu Phàm.
Đánh giá Tiền Hiểu Phàm một chút, Tống Lão Hổ khẽ nhíu mày, người này chân tay ốm nhon, so với công nhân trong suy nghĩ của hắn thì quá chênh lệch, như vậy tới đây làm bảo an, nhỡ đâu gặp nháo sự, đoán chừng cũng không quản được, còn đem mình kéo vào.
Tuy nhiên, nghĩ đến đây là an bài của chu tịch, nhưng không nói phải chiếu cố đặc biệt, cũng không nói an bài đến chỗ nào, trong lòng Tống Lão Hổ đã có ý nghĩa.
Hắn cười cười, nói ra.
"Ừ, hôm nay ngươi tới bao danh a, bên phía cư xá vừa vặn thiếu người, ngươi qua bên kia đi, đãi ngộ đều giống nhau, Tiền Mãn, ngươi dẫn hắn đi qua, trước tìm phòng trống sắp xếp."
Tư chất này, làm bảo vệ công ty khẳng định không được.
Tống Lão Hổ liền lựa chọn theo sức mà làm, cư xá vừa vặn thích hợp nhất, lão đầu bảy mươi tuổi tới đó làm cũng không sao, đem hắn an bài đi qua, vừa vặn có thể kéo một người từ đó tới đây.
"Lãnh đạo, ta là bạn gái của Tiền Hiểu Phàm, cùng hắn một chỗ tới đây, nơi này có công tác gì cho ta không?" Nghệ Tâm vẫn chịu không được, cũng hỏi.
Tống Lão Hổ nhìn nhìn nàng, nói ra: "Ngươi bằng cấp gì?"
"Tiểu Học."
Nghệ Tâm trả lời.
"Vậy cũng chỉ có bộ vệ sinh đang thiếu người, ngươi nếu muốn vào, ta sẽ nói bọn họ một chút, một tháng hai nghìn tám, bao ăn bao ở." Tống Lão Hổ trầm giọng nói ra.
"Sao lại ít vậy a."
Nghe được vào làm bộ vệ sinh, Nghệ Tâm cũng không tình nguyện rồi, nàng còn muốn vào văn phòng làm thành phần tri thức, như thế nào lại lăn lộn thành công nhân dọn vệ sinh, lúc trước làm ở trong xưởng, nàng cũng biết bộ vệ sinh làm gì.
Cái này thuần túy chính là đi quét dọn.
Hơn nữa tiền lương cũng quá thấp đi, chỉ hai nghìn tám, so với trước đây cũng không khác gì nhau.
"Đãi ngộ quả thật chính là như vậy, ngươi cân nhắc một chút, nếu muốn có thể nói Tiền Mãn chuyển lời cho ta, Mọi Rợ, dẫn bọn họ đi."
Tống Lão Hổ cũng lười quản nhiều.
Nữ nhân này nhìn qua cũng không khiến người ta an tâm, đến cả vào làm bộ vệ sinh, hắn cũng chả muốn an bài.
"Đi thôi."
Thấy Tống Lão Hổ đi vào vườn khu, Tiền Mãn nhìn hai người nói ra: "Trước ta dẫn các ngươi đến phòng ở."
Sắp xếp xong, sau đó sẽ đi làm.
Trên đường đi, Nghệ Tâm lải nhải không thôi.
Phàn nàn tiền lương nhân viên vệ sinh quá thấp, so với bảo vệ còn kém hơn, còn nói Tống Lão Hổ chọn không tốt, công tác còn phải do nàng tự chọn, Mọi Rợ sau khi an bài cho hai người một phòng, giúp đỡ bọn họ mang đồ vào trong, liền vội vàng rời đi.
Ở cùng một chỗ với hai người này, quả thật hành hạ.
Chung cư Hoa Đình.
Lục Dương dùng một chân đẩy nôi, một bên nói chuyện điện thoại.
"Tốt, Tiền Mãn, ta biết rồi."
"Tiền Mãn, ngươi nghĩ nhiều rồi, nữ nhân nào có đáng sợ như vậy, ngươi không chịu nổi đánh đá, thì tìm một người nhẹ nhàng là được, được, chờ lần sau ta qua, mời các ngươi ăn cơm, cúp đây."
Tắt máy, Lục Dương nhịn không được cười.
Hắn có chút tò mò, rốt cuộc cậu bản nhỏ Phàm Phàm này tìm được cô bạn gái thế nào, mà đem Tiền Mãn dọa sợ thành ra như vậy rồi.
Lung lay cái nôi trước mặt.
Tiểu Tiểu Thanh mở to hai mắt, tò mò nhìn bố nói chuyện điện thoại, nàng vẫn luôn không ngủ, chỉ là hưởng thụ cảm giác được nằm trong nôi.
Thanh âm trong phòng bếp dừng lại.
Một lát sau, Liễu Thanh Thanh bưng mâm lên.
"Ăn cơm đi."
Liễu Thanh Thanh đem đồ ăn dọn lên bàn, cũng nhìn Tiểu Tiểu Thanh trên giường, đưa tay lên mặt tiểu nha đầu nhéo nhéo.
Tiểu Tiểu Thanh có chút không chịu nổi, đưa tay đẩy ra.
"Tiểu Tiểu Thanh sau này có trở thành một khuê nữ mập mạp không?"
Liễu Thanh Thanh lo lắng hỏi.
"Làm sao có thể."
Lục Dương lắc đầu: "Tiểu hài tử đều như thế này, béo một chút cũng bình thường, sau khi lớn rồi thì tốt thôi, gia đình chúng ta không có gien Bàn Tử, nha đầu này muốn béo cũng không có cơ hội."
"Vậy cũng cần cẩn thận, đợi nàng lớn hơn, không thể cho ăn nhiều." Liễu Thanh Thanh cũng không muốn khuê nữ nhà mình trở nên béo phì, mập mạp không đáng yêu.
"Không có việc gì, em xem Đậu Đậu tham ăn như vậy, cũng không mập chút nào."
Lục Dương ôm lấy tiểu nha đầu, đặt trên đùi mình.
Liễu Thanh Thanh xới ra hai chén cơm.
Lục Dương cầm bát lên ăn, Tiểu Tiểu Thanh một mực quơ tay lấy chén của hắn, tựa hồ đoán chừng để xem bên trong là món gì, Lục Dương cầm chén lên cao, chính là không để nàng quậy phá, tiểu nha đầu đoạt một hồi, cảm thấy không được, miệng mở lớn, tựa hồ muốn khóc.
Lục Dương vội vàng đem bát cơm để xuống, đứng đậy ôm Tiểu Tiểu Thanh bế lên cao, tiểu nha đầu vừa muốn khóc liền cười.
"Hiện tại anh chiều chuộng con như vậy, về sau càng thêm mệt mỏi."
Liễu Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Lục Dương đang đùa giỡn với con gái, nói ra.
Lục Dương tuyệt không để lời này trong lòng, nói ra: "Con gái của mình phải nuông chiều chứ...Không phải còn có em làm mẹ sao? Về sau anh chịu trách nhiệm sủng con, em chịu trách nhiệm giáo dục nàng."
Liễu Thanh Thanh liếc mắt nhin Lục Dương, nói ra: "Anh khôn nhỉ, vai tốt thì anh nhận, còn vai xấu để em, vậy sau này khẳng định con sẽ thân với anh rồi."
"Hặc hặc, như vậy cũng tốt."
Ăn xong buwaxcowm.
Lục Dương đem Tiểu Tiểu Thanh giao cho Liễu Thanh Thanh, bản thân một mình xuống lầu, ngày hôm qua trở lại Lục Thành, mãi cho đến hôm nay, hắn còn chưa ra khỏi nhà, đồ ăn trong nhà đều do Tần Lam hỗ trợ mua đấy.
Đi xuống dưới.
Lục Dương liền cầm điện thoại gọi qua cho Từ Thi.
Hơn một tháng không gặp.
Cũng không biết nàng thế nào.
Nha đầu này, nghỉ hè dám lưu lại một mình ở trường, lá gan càng lúc càng lớn.