Đi đến ven đường, một trận gió lạnh thổi qua, Quan Kiến Quốc cũng thanh tỉnh lại một tí.
Lâm Thanh Nhã nói ra: "Ngươi suy nghĩ một chút, coi như con gái Liễu Đại Giang mang thai không trở về, nhưng làm tiệc rượu cũng không cần phải vội vàng như vậy, ngươi xem, ở hiện trường một tấm ảnh chụp cũng không có..."
"Hình như là vậy thật."
Nhớ lại một chút, Quan Kiến Quốc nhẹ gật đầu.
Sau khi vào cửa.
Hắn cũng chú ý tới điểm này, nói như vậy, bữa tiệc này, coi như người không thể tham gia, nhưng ảnh chụp đám cưới khẳng định phải bày ra, thứ quan trọng như vậy, không thể quên mất được.
Nhưng bởi vì bọn họ không thu tiền biếu, vì vậy không để ý tới điểm này.
"Chuyện này là vì sao a?"
Quan Kiến Quốc hỏi.
"Ta hoài nghi có vấn đề."
Lâm Thanh Nhã vô cùng chắc chắn.
"Ngô Mẫn Hà lúc trước là bệnh nhân của ta, đối với tích cách của nàng ta hiểu rõ một chút, nàng không phải người giỏi ăn nói, là một người phụ nữ giữ khuôn phép, nhưng vừa rồi ở trên bàn cơm, nàng và mẫu thân Lục Dương có quan hệ rất tốt."
"Đúng là quan hệ của Lục Vĩ cùng Liễu Đại Giang không tệ, bất quá, chuyện này cũng là điều bình thường, lúc ấy, ngươi không phải nói, Ngô Mẫn Hà bị bệnh, là Lục Dương cho nàng vay tiền điều trị, bón hắn đối với gia đình Lục Dương cảm kích cũng là điều bình thường."
Quan Kiến Quốc giải thích nói.
"Không, không phải là cảm kích, ngược lại giống như một chỗ sinh hoạt với nhau vậy." Lâm Thanh Nhã nhíu mày nói ra: "Còn nữa, con gái Liễu Đại Giang, đột nhiên kết hôn cũng quá kỳ lạ đi, lúc trước một chút dấu hiệu báo trước cũng không có, lần trước ngươi gặp mặt với hắn, cũng không nghe nói hắn nhắc đến chuyện này, giống như là đột nhiên quyết định làm bữa tiệc rượu vậy, cảm giác này, không giống như kết hôn, hình như bọn họ chỉ muốn làm bữa tiệc rượu!"
Lâm Thanh Nhã vẫy vẫy tay, một chiếc taxi từ từ lái tới.
Lên xe, nàng tiếp tục nói: "Ngươi còn chưa thấy qua cô bé Liễu Thanh Thanh thế nào đâu, vì vậy không hiểu, nha đầu kia rất xinh đẹp, so với con gái nhà chúng ta cũng không hề kém cạnh, mấu chốt là tính cách thật sự rất tốt, hiền lành vô cùng, lúc ấy, nhà nàng xảy ra chuyện khó khăn, là Lục Dương giúp nàng, nếu vạn nhất..."
"Chuyện này...em cũng nghĩ hơi nhiều a!"
Quan Kiến Quốc cũng có chút khiếp sợ.
Đổi lại chính hắn, nhất định là không cách nào liên tưởng ra nội, nhưng Lâm Thanh Nhã vừa rồi nói như vậy, tuy đại não của hắn còn chút mơ mơ hồ hồ, nhưng cũng cảm thấy đôi chút có lý.
Nhưng phỏng đoán này nghe thôi đã rợn cả người.
Dựa theo Lâm Thanh Nhã suy đoán.
Chẳng lẽ Liễu Thanh Thanh chấp nhận gả cho Lục Dương làm thiếp, vì vậy mới đơn giản tổ chức một bữa tiệc rượu...Hơn nữa, bề ngoài giống như nàng còn đang mai thai, Quan Kiến Quốc không cách nào dám tiếp nhận chuyện này, dù sao phim truyền hình cũng không dám làm như vậy đâu.
Lâm Thanh Nhã trừng mắt liếc nhìn chồng mình, nói ra: "Dù sao suy đoán cũng chỉ là suy đoán, phải nghiệm chứng mới biết được, dù sao, ta cảm giác không đúng, coi như ta nghĩ sai, cũng khăng định có sự tình mà chúng ta không biết, ta luôn tin trực giác làm bác sĩ của mình."
"Chuyện này...Nếu vạn nhất em nghĩ đúng thì sao?"
Quan Kiến Quốc cẩn thận hỏi.
"Ngươi nói xem?"
Lâm Thanh Nhã hỏi ngược lại: "Vậy phải để con gái nhà chúng ta rời xa Lục Dương mộ chút, không thể để bọn họ ở cùng một chỗ!" "Đúng, không thể để ủy khuất con gái nhà chúng ta"." Lâm Thanh Nhã đối với đáp án của lão Quan thì hết sức thỏa mãn, nàng nói tiếp: "Ta không phải có số điện thoại của Thanh Thanh ở Lục Thành sao, trước để Quan Quan tiếp xúc nàng một chút, có lẽ sẽ phát hiện ra điều gì đó, chúng ta cần phải quan sát nhiều hơn, rồi mới kết luận..."
Bên hồ Cửu Lý Lạc Nhạn.
Lục Dương cũng đang nghe điện thoại.
"Xú tiểu tử, ngươi có phải biết, cha mẹ Quan Quan hôm nay sẽ đến đây, vì vậy không dám tới?'
Trong điện thoại, vang lên giọng nói Tiền Vân.
"Mẹ, sao lại có thể? Còn nào biết bọn họ cũng sẽ đi qua chứ, đây là trùng hợp..."Lục Dương đương nhiên sẽ không thừa nhận.
"Hôm nay ba mẹ Quan Nguyệt đều đến, còn ngồi cùng một bàn với chúng ta, hơn nữa cha Thanh Thanh hôm nay uống hơi nhiều, ta sợ hắn không cẩn thận nói lộ ra chút gì đó, khiến ta và cha ngươi khẩn trương chết rồi."
"Mà ngươi bây giờ ở đâu?"
"Mẹ, con đi chơi rồi, nếu không có việc gì, ăn cơm xong các ngươi về nhà trước đi."
"Ngươi cũng đừng chơi quá lâu, về đây ta tính sổ."
Điện thoại tắt máy.
Lục Dương nhìn nhìn điện thoại, khẽ nhíu mày, hắn cũng không dự tính đến chuyện ba mẹ mình sẽ ngồi cùng một bàn với ba mẹ Quan Nguyệt, cũng quá trùng hợp đi...
Không biết bọn họ phát hiện ra điều gì chưa?
Trong lòng Lục Dương có chút không nắm chắc.
Bộ dạng lão Quan ngu ngơ, điểm này Quan Nguyệt giông hắn, nhưng mẹ của Quan Nguyệt, là một nữ nhân vô cùng khôn khéo, thời tiết lần trước tới nhà, đã mang cho mình một áp lực rất lớn.
Nếu như để cho nàng nhìn thấy có điểm gì không đúng, đoán chừng về sau sẽ không tốt lắm.
Lắc đầu, Lục Dương không muốn nghĩ tới những thứ này nữa, đi một bước tính một bước, hắn hiện tại chỉ có cách này...Tiểu Bảo Bảo sinh ra, liền cắt đứt tiết tấu của hắn, hôm nay, bất kể như thế nào, Tiểu Tiểu Thanh cùng mẹ của nó, Lục Dương tuyệt đối không buông tay ra được.
"Lục Dương, anh xem em bắt được gì nè?"
Giọng nói của Quan Nguyệt truyền đến.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại.
Phát hiện Quan Nguyệt ở bên một tảng đá lớn, cùng Diệu Hồng không biết đang làm gì, trên tay còn cầm một thứ lung la lung lay, tựa hồ đang muốn khoe khoang với Lục Dương.
Lục Dương đi tới.
Sau khi đến gần, hắn mới phát hiện trên tay Quan Nguyệt cầm thứ gì, nguyên lai là một con cua nhỏ, con cua này không lớn, chỉ lớn chừng ngón cái, chủng loại cua này chính là như vậy, cho dù trưởng thành, nhưng gặp phải cua Đồng, cũng phải hô một tiếng gia gia: "Lợi hại, làm sao bắt được vậy?"
Lục Dương có chút kinh ngạc nhìn Quan Nguyệt, nha đầu này lá gán đã trở nên lớn hơn nhiều, đến cua cũng dám bắt, gia hỏa này tuy hơi nhỏ, nhưng tốt xấu vẫn kẹp người ta được a.
Quan Nguyệt cười nói: "Là Diệu Hồng dạy em, nàng nói bên dưới tảng đá, khẳng định có cua, nên liền dẫn em tới đây bắt, em lật vài tảng đá xung quanh ,quả nhiên bắt được một con."
Lần đầu tiên bắt được cua, khiến Quan Nguyệt rất vui vẻ, cũng rất có ý nghĩa.
Dù sao.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng bắt được cua a.
Nàng chuẩn bị đem con cua này, hảo hảo giữ gìn.
Lục Dương nhìn nhìn Diệu Hồng.
Diệu Hồng không giống với Quan Nguyệt, ở trong gia đình như vậy, đoán chừng khi còn bé ra đồng mò cua không ít.
Hồ nước rất trông.
Quan Nguyệt giày tất đều cởi đi hết rồi, lộ ra đôi chân nhỏ trắng ở trong hồ nước lạnh, ống quần còn quấn lên một chút, nàng từ mặt nước đi tới, nói ra: "Lục Dương, anh nói xem, em đặt tên cho nó được không?"
"Cho con cua?"
Lục Dương cười cười.
"Đúng vậy a, thật đáng yêu, em muốn đặt tên cho nó."
Quan Nguyệt đem con cua thả trên mặt đất, mới thả lỏng tay con cua liền chạy, Quan Nguyệt liền dùng tay đè lên mai của nó, khiến nó chỉ có thể nằm im một chỗ.
"Được a, em muốn gọi nó là gì?"
Lục Dương nở nụ cười, Quan Nguyệt tính để con cua này làm vật nuôi sao?
Quan Nguyệt suy nghĩ một chút, nói ra: "Liền gọi là Cua lão bản đi, anh xem, hai cái càng của nó rất lớn a!"
"Được, được, danh tự không tệ, tiếp tục cố gắng lên, đợi ngày nó biến thành cua hoàng đế."
Lục Dương trêu ghẹo nói.
Từ trên xe lấy xuống một cái chậu, đưa cho Quan Nguyệt, cái chậu này vốn dùng để múc nước nấu cơm, nhưng hiện tại không sử dụng vừa vặn trưng dụng, Quan Nguyệt liền đem cua Lão Bản bỏ vào trong chậu, bứt lên một nhánh cỏ, một mực chơi đùa với nó.
"Lục ca, chúng ta cũng đi mò cua đi."
Hai người đang trò chuyện, Ngô Bá cũng bu lại, nhìn con cua Quan Nguyệt bắt được, có chút hâm mộ nói.
"Được a."