Lục Vĩ cùng Tiền Vân cho rằng đối phương không biết bọn hắn, Quan Kiến Quốc cùng Lâm Thanh Nhã cùng đồng dạng như vậy, song phương đều đang suy tư có nên nói ra vấn đề này hay không.
Bầu không khí hơi có chút lúng túng.
Đến cả Ngô Mẫn Hà cũng ý thức được có chỗ không đúng.
Cũng may rất nhanh có mấy vị khách ngồi xuống, trước mặt nhiều người như vậy, rõ ràng không tiện đàm luận chuyện con cái nhà mình, song phương giống như ước định tốt không nói ra chuyện này, chỉ chảo nhau vài câu.
Bên kia, Liễu Đại Giang cầm lấy microphone nói một hồi, tiệc rượu bắt đầu, nhân viên khách sạn đem một bàn thức ăn đẹp mắt dọn lên, cấp bậc đồ ăn không tệ, quy cách hai nghì năm trăm tệ một bàn, hơn nữa còn chưa tính cả tiền rượu.
Rượu bày trên bàn đều là Mao Đài, hơn nữa còn có thuốc lá.
Tiệc rượu như vậy ở trong thị trấn, đã có thể nói là siêu cao.
Bữa tiệc rượu này, không có tầm mười vạn khẳng định là không được, vì để con gái của mình sau này hạnh phúc, Liễu Đại Giang coi như hạ đủ tiền vốn.
Đương nhiên, hiệu quả cũng không tệ.
Theo những gì tân khách khác hòa đàm thì có thể thấy được, tốn nhiều tiền làm bữa tiệc như này, đã chứng minh ra năng lực của Liêu gia, không bởi vì nam nữ song phương tới nơi mà đi chất vấn.
Cho dù có lời đồn đãi nhảm gì, cũng tự sụp đổ, có nhiều tiền như vậy, cũng không thể nói con gái chạy tới nhà người khác làm nhỏ.
Sau khi đi mấy bàn chúc rượu, Liễu Đại Giang đi tới bàn Lục Vĩ cùng Quan Kiến Quốc thì có chút say.
"Chủ nhiệm Quan, cảm ta ngươi đã đến tham gia bưa tiệc này, ta mời ngươi một ly."
So với những người khác mà nói, Quan Kiến Quốc là khách nhận, nhưng Liễu Đại Giang vẫn mời trước đấy.
"Liễu xưởng trưởng khách khí."
Quan Kiến Quốc cũng bưng chén rượu lên.
Nửa chén rượu rất nhẹ nhàng uống sạch, tửu lượng của lão Quan cũng không tệ, lần này đi ra ngoài, sở dĩ quay về thêm vòng nữa để cất xe Quan Nguyệt, cũng sớm biết trước rồi, ở trên bữa tiệc này nhất định phải uống đấy.
Lâm Thanh Nhã ở một bên không nói gì, ánh mắt của nàng thỉnh thoảng nhìn thoáng qua Tiền Vân cùng Lục Vĩ, lâu lâu còn chặm ánh mắt Tiền Vân, nhìn hai người nói chuyện, không biết đang nghĩ gì.
Tâm tình của Liễu Đại Giang không tệ, cũng rất nhanh đem nửa chén rượu uống xong, trong người có chút nóng, còn ho khan vài tiếng.
Ngô Mẫn Hà tranh thủ thời gian đứng dậy, đi tới sau lưng vỗ vỗ.
Liễu Đại Giang rót cho mình một chén rượu, quay đầu nhìn Lục Vĩ nói ra: "Lục lão đệ, huynh đệ chúng ta không cần phải nhiều lời, một chén rượu này ta mời ngươi, ta uống hết, ngươi tùy ý."
"Uống chậm thôi."
Tiền Vân nhịn không được nhắc nhở một câu.
Đương nhiên.
Nàng không phải nhắc Lục Vĩ, mà nhắc với Liễu Đại Giang.
Dù sao Liễu Đại Giang cũng uống không ít, mới vừa rồi còn uống hết một ly đấy.
"Đúng vậy, chậm thôi, không cần phải vội vàng như vậy." Ngô Mẫn Hà cũng khuyên."
"Không sao, không sao, hôm nay là ngày vui, uông say một chút cũng không có gì, nào, cạn!"
Liểu Đại Giang khoát tay áo, tỏ vẻ bản thân không có vấn đề.
Lục Vĩ đứng dậy, hai chén rượu chạm nhẹ vào nhau, sau đó toàn bộ rượu trong chén đều hết sạch. Hai người ngồi xuống.
Những người khác cũng tới đây chúc mừng, Liễu Đại Giang cũng rất vui vẻ, có người mời rượu, ai nấy hắn đều sẽ không cự tuyệt, hôm nay đoán chừng đã chuẩn bị xong tâm lý say rượu.
"Liễu xưởng trưởng, nha đầu nhà ngươi đâu rồi, lúc trước ta gặp, chỉ là một nữ hài hiểu chuyện nhu thuận, mà nhà chồng nàng ở đâu a." Rượu qua ba tuần, Lâm Thanh Nhã đột nhiên mở miệng hỏi.
"Thanh Thanh a, nó...nó."
Liễu Đại Giang uống hơi nhiều, lúc nói chuyện có chút cà lăm.
Ngô Mẫn Hà ở một bên nhìn trượng phu như vậy, sợ hắn nói lung tung, vội vàng nói:" Nha đầu Thanh Thanh cưới chồng ở Lục Thành, bởi vì nguyên nhân thân thể, không thích hợp ngồi xe, bác sĩ Lâm cũng hiểu đi."
Ngô Mẫn Hà chỉ chỉ vào bụng.
Lời này rất rõ ràng, là nhắc nhở Liễu Thanh Thanh không có ở đây, nguyên nhân là vì em bé, đương nhiên, Ngô Mẫn Hà cũng chỉ có nói nửa lời, không nói ra trực tiếp, để cho người ta hiểu lầm mang thai, nhưng cũng không ngoài trừ khả năng đã có con.
"n."
Lâm Thanh Nhã nhẹ gật đầu.
Nàng xem như đã hiểu ý của Ngô Mẫn Hà, Liễu Thanh Thanh sở dĩ không trở về, đoán chừng bởi vì nguyên nhân mang thai, như thế cũng hợp lý, cười cười, nàng còn nói thêm: "Hóa ra là như vậy, ta nói thảo nào không thấy người đâu, Lục Thành cũng không xa, lúc ấy ở bệnh viện, nha đầu Thanh Thanh kia còn bận trước bận sau, ta còn rất yêu thương nàng đấy."
"Đứa nhỏ Thanh Thanh mới lớn đã hiểu chuyện, quá ủy khuất cho nó rồi."
Liễu Đại Giang tiếp lời nói tiếp.
Không biết có phải do nghĩ đến sự tình hai năm trước không, Liễu Đại Giang có chút ảo não, có chút thương cảm.
"Ngày vui của hài tử, nói mấy chuyện này làm gì, bác sĩ Lâm, lão Liễu hôm nay uống hơi nhiều, ngươi thứ lỗi..."Nói Xong, Ngô Mẫn Hà còn nháy mắt nhìn Liễu Đại Giang, Liễu Đại Giang mặc dù có chút men say, nhưng ý thức cũng coi như thanh tỉnh, sẽ không nói thêm gì.
Bên kia Lâm Nhã Lại lại tiếp tục nói: "Nha đầu nhà ta, cũng ở Lục Thành đi học, năm nay cũng hơn hai mươi tuổi rồi, nghe nói nàng cùng con gái ngươi là bạn học thời cấp ba, nếu như cũng ở Lục Thành, không bằng cho hai người làm quen một chút, kết giao bằng hữu, đứa con gái kia của ta, từ nhỏ lớn lên đã láu lỉnh, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, có thẻ cho nàng học tập Thanh Thanh một chút."
"Bác sĩ Lâm khiêm tốn quá rồi, ta nghe nói, thành thích con gái nhà ngươi rất tốt, học ở đại học trọng điểm, hai người các ngươi đều là phần tử tri thức, có tài hoa, cách giáo dục con cái cũng hơn chúng ta nhiều, Thanh Thanh phải học tập theo nàng."
Ngô Mẫn Hà vội vàng nói.
"Mặc kệ là ai học tập ai, cũng phải cho hai người nhận thức với nhau, dù sao cũng đều ở Lục Thành, có thêm nhiều bằng hữu, chúng ta càng thêm yên tâm." Lâm Thanh Nhã tiếp tục nói.
Quan Kiến Quốc một bên nghi hoặc nhìn thoáng qua lão bà, hắn cảm giác thê tử ngày hôm nay có chút không hợp lắm.
"Được a, số điện thoại con gái ta là....Ngươi lưu đi."
Liễu Đại Giang cầm lấy điện thoại ra nhìn, sau đó nói.
Lâm Thanh Nhã từ trong túi lấy ra một bản bút ký, đem dãy số viết xuống.
Đối diện.
Tiền Vân cùng Lục Vĩ liếc mắt nhìn nhau.
Trong ánh mắt đều nhìn ra sự bất an của đối phương.
Tiền Vân lấy ra một tờ giấy ăn, lau lau mồ hôi trên trán, chuyện này nếu để Quan Nguyệt liên lạc với Liễu Thanh Thanh, hai người không dám nghĩ tới chuyện gì sẽ phát sinh ra.
Trong lòng thì thầm mắng tiểu tử Lục Dương một trăm lần, nhưng nghiệp chướng của nhi tử, làm cha mẹ sao có thể tránh khỏi trách nhiệm được, Tiền Vân cùng Lục Vĩ cũng đều rất lo lắng, nghĩ đến nên bổ cứu chuyện này thế nào.
Kế tiếp ngược lại cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một bữa cơm nửa tiếng liền kết thúc.
Ra cửa.
Quan Kiến Quốc mới đem nghi vấn trong lòng nói ra: "Lão bà, ngươi hôm nay có chút kỳ lạ nha, ngươi lấy số điện thoại con gái nhà người ta làm gì?''
"Ngươi không phát hiện có chỗ không đúng sao?" Lâm Thanh Nhã hỏi ngược lại một câu.
"Không đúng chỗ nào?"
Quan Kiến Quốc nhớ lại, cảm thấy không có vấn đề gì.
"Hừ, vậy mà ngươi có thể leo lên ghế lãnh đạo huyện ủy ngồi, mới uống vào một chút nước tiểu ngựa đầu óc liền dùng không được nữa, ngươi không thấy, hôm nay có quá nhiều điều không bình thường sao!" Lâm Thanh Nhã nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua cửa chính khách sạn.