Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 919: Cua Lão Bản (2)




Lục Dương cũng rất có hứng thú, khó được dịp ra ngoài đi chơi, mò cua cũng không tệ.

Khí lực hai người rất lớn.

Phối hợp với nhau, tảng đá nào cũng có thể dời đi được, thu hoạch tự nhiên hơn xa Diệu Hồng cùng Quan Nguyệt, rất nhanh, bọn họ bắt được rất nhiều con...Dưới tảng đá trước mặt có không ít cua, hết con này đến con khác, hiệu suất rất nhanh.

Ngô Bá tìm một cái túi, đem mấy con cua thả vào, không bao lâu, trong túi đã có vài chục đầu, có lớn có nhỏ, hơn nữa cua chỗ này còn không ít, dưới mỗi tảng đá lớn, đều có mấy con.

"Lục ca, nhiêu cua như vậy, đủ chúng ta ăn một bữa a."

Ngô Bá đem một khối đá thả vào trong trước, lau mồ hôi nói.

Mới một hồi.

Hai người đã thu hoạch một mảng.

Một con cua nhỏ bò qua dưới chân, Lục Dương tay nhanh mắt lẹ, một chút bắt lấy, bỏ vào trong túi, nói ra: "Chuẩn bị chưa đủ, có lẽ nên đem theo muối tới đây."

Đi chơi lần này bọn họ đi khá vội, nên chuẩn bị chưa được kỹ càng.

"Lần sau đi, lần này đi ra ngoài hơi vội, đợt chút nữa chúng ta cũng nên xuất phát về sớm."

Mấy tảng đá ở chỗ này, trên cơ bản đều bị lật qua một hồi, hai người trở về bờ, Quan Nguyệt cùng Diệu Hồng một chỗ không biết làm gì.

"Ai, túi rách rồi."

Trở lại vị trí chỗ cắm trại, Ngô Bá kinh ngạc nói một tiếng, Lục Dương nhìn nhìn, nguyên lai cái túi rất lớn, lại bị một con cua dùng càng đâm thủng, lộ ra một cái lỗ nhỏ, một con cua nhỏ, đang hướng cái lỗ chui ra.

Ngô Bá nhìn xung quanh một vòng, phát hiện có một cái chậu nước, liền túm cái túi lại, đem mười mấy con cua, toàn bộ đổ vào trong trậu, động tác của hắn rất nhanh, Lục Dương cũng không kịp ngăn cản.

"Bá Tử, ngươi xong đời rồi."

Lục Dương nhìn nhìn chậu nước, có chút hả hê nói.

"Làm sao vậy?"

Ngô Bá đem cái túi vò thành một đống, nhét vào trong túi rác, sau đó có chút khó hiểu hỏi.

Lục Dương nói ra: "Vừa rồi ở trong chậu có phải có một con cua đúng không?"

"Đúng vậy a."

Ngô Bá nhẹ gật đầu.

"Thế này thì đúng rồi, con cua kia, là con cua do Quan Nguyệt bắt được đấy, nàng chuẩn bị nuôi nó, hơn nữa còn cố ý đặt tên, ngươi đem toàn bộ cua đổ vào đây, bây giờ làm sao phân rõ con cua của Quan Nguyệt là con nào?"

Lục Dương nhìn nhìn.

Trong chậu có vài chục con cua đang nhúc nhích, tuy rằng mấy con có càng lớn cũng không nhiều lắm, nhưng muốn tìm lại con lúc đầu, là sự tình không có khả năng.

"Không thể nào."

Ngô Bá mở to hai mắt mà nhìn.

Vừa rồi ở trong chậu có một con cua không phải giả, nhưng không nghĩ tới lại có ý nghĩa này, muốn trách cũng trách hắn tới chậm, không nghe được hội thoại của Quan Nguyệt cùng Lục Dương.

"Nếu không, chúng ta đem máy con cua này bắt lại, chỉ để lại một con, Quan Nguyệt có lẽ cũng không nhận ra đâu." Ngô Bá nghĩ ra một ý tưởng,nhỏ giọng thảo luận.

Cũng được.

Biện pháp này không tệ.

Để lại một con càng to, Quan Nguyệt đoán chừng cũng không nhận ra đâu, nhưng, hiển nhiên, không có thời gian để làm như vậy, thời điểm hai người nói chuyện, Quan Nguyệt cùng Diệu Hồng cũng đã trở về.

"Hai người đang nhìn Cua lão bản của ta à?"

Quan Nguyệt cùng Diệu Hồng nắm tay đi tới.

Nói xong, nàng nhìn vào chậu nước, vốn muốn nhìn cua lão bản của mình, nhưng nhìn thấy trong chậu đầy cua, nàng trợn tròn mắt, khiếp sợ nói: "Cua lão bản cua ta đâu? Con nào là cua Lão Bản?"

Ngô Bá gãi gãi đầu, xin lỗi nói: "Nếu như ta nói, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ngươi có tin không?"

"Không tin, Bá Tử, ngươi quá xấu rồi, ngươi nhất định là cố ý, hiện tại ta làm sao nhận ra con nào là cua Lão Bản của mình, đây chính là con cua đầu tiên ta bắt được a." Quan Nguyệt lắc cánh tay Diệu Hồng, nói ra: "Nhìn chồng của ngươi kia, ngươi cũng mặc kệ không quản hắn sao?"

Diệu Hồng cũng đành chịu, chỉ có thể đề nghị.

"Chúng ta đi bắt lại con khác."

"Chuyện này chỉ sợ không được, ta cùng Lục Dương đã đem toàn bộ tảng đá ở đây lật qua một lần, các ngươi khẳng định bắt không được nữa." Ngô Bá cười cười xấu hổ nói.

Lời này làm cho Quan Nguyệt buồn bực không thôi.

Bốn nàng còn tính đem con cua lần đầu tiên bắt được đưa về nhà nuôi, nhưng không nghĩ tới, hiện tại lại biến thành nhiều như vậy, điều này làm sao nàng có thể chọn, nàng đã thành công mất đi cua Lão Bản của mình.

Thấy mấy người không có biện pháp, Lục Dương đề nghị: "Quan Quan, nếu không, em đem toàn bộ mang về nuôi đi, dù sao cua Lão Bản cũng ở trong đó, mấy con cua khác coi như quà tặng."

"Được, được rồi, dù sao cũng chỉ có thể như vậy."

Đề nghị này nàng liền tiếp nhận, trừ biện pháp này ra, cũng không có biện pháp gì tốt hơn, liếc mắt trừng Ngô Bá, Quan Nguyệt đem chậu nước đặt dưới bóng râm, cẩn thận bảo vệ.

Lại qua một hồi, đã đến hai giờ chiều, bốn người chơi rất mệt mỏi, an vị dưới bóng cây, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa chơi đánh bài.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Thời điểm mặt trời xuống núi, Lục Dương lái xe phản hồi.

Trở lại huyện Thanh Sơn đã năm giờ hơn, trước đem Quan Nguyệt đưa về cư xá Thanh Thủy, Lục Dương lại lái xe, mang theo Ngô Bá cùng Diệu Hồng về nhà, dù sao hai nhà cũng chỉ cách một con đường, vừa tiện.

Cư xá Thanh Thủy.

Sáu giờ, Quan Kiến Quốc từ bên ngoài trở về, mở cửa phòng liền nhìn thấy chậu nước trước cửa.

"Quan Quan."

Quan Kiến Quốc hướng về phòng khách hô hai tiếng, nhưng không có ai trả lời, hắn lúc này mới nhìn vào chậu nước, phát hiện bên trong toàn cua...Sao lại có nhiều cua như vậy, buổi tối nay Quan Nguyệt muốn ăn cua sao?"

Quan Kiến Quốc nhìn cửa phòng con gái, thấy không ai đi ra, liền bưng chậu nước đi vào trong phòng bếp.

Hắn gần đây học một món Cua Chiên Ớt, mấy con cua này tuy nhỏ, nhưng cũng có thể dùng để luyện tay trước, trước dùng nước rửa sạch, sau đó bôi lên dầu, dùng vợt để vào trong nồi rán.

Trong nháy mắt, mùi thơm tỏ ra bốn phía, vỏ cua cũng biến thành màu đỏ.

Quan Kiến Quốc rất hài lòng, dọn ra dĩa, lại trang trí thêm chút hành tây, gia vị...

Quan Nguyệt từ phòng của mình đi ra, liền gửi thấy một mùi thơm nồng đậm, nhìn qua phòng bếp, nàng biết phụ thân đã trở về.

Tháo xuống tai nghe, Quan Nguyệt đi tới.

"Cha, tối nay ăn gì?"

"Cua Chiên Ớt a, xoay ngay đây, đợt lát nữa mẹ con về cùng một chỗ ăn" Quan Kiến Quốc vẫn như trước cẩn thận xử lý món ăn.

"Cua Chiên Ớt?"

Quan Nguyệt sửng sốt.

Trong nháy mắt có một loại dự cảm bất hảo, nhìn xung quanh một vòng, dưới chỗ ống nước phòng bếp, có một cái chậu, đây không phải là cái chậu mà nàng mang về sao? Vậy...những con cua này chẳng phải là...

'' Ô Ô, cua lão bản của con ! ! ! !"