Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 916: Quá Khéo




Khách sạn Đám Mây, hôm nay hết sức náo nhiệt, cửa đại sảnh tầng một, các tân khách ra ra vào vào, Liễu Đại Giang đứng ở cửa ra vào, một khi có người tiến vào, mặc kệ có quen thân hay không, đều hết sức nhiệt tình chào hỏi.

"Xưởng trưởng Liễu, chúc mừng."

Một trung niên nhân mặc áo sơ mi đi đến.

"Cùng vui, cùng vui, Bành lão bản, mời vào."

Liễu Đại Giang hơi hơi đưa tay.

Sau khi đám người đi vào, Liễu Đại Giang tiếp tục ở ngoài, vừa vặn cùng lúc này, Quan Kiến Quốc cùng Lâm Thanh Nhã cắp tay đi đến, Liễu Đại Giang vội vàng chào đón.

"Chủ nhiệm Quan, Bác sĩ Lâm, hai người tới rồi."

Quan Kiến Quốc buông tay Lâm Thanh Nhã, đi lên cùng Liễu Đại Giang bắt tay, nói ra: "Xưởng trưởng Liễu, chúc mừng, chúc mừng, hôm nay tới tương đối trễ, xin thứ lỗi."

"Không muộn, không muộn, mọi người vừa đến, các ngươi trước vào bên trong ngồi, ta một hồi liền qua."

Liễu Đại Giang chắp tay nói ra.

"Vậy được, liền không quấy rầy xưởng trưởng Liễu."

Nhẹ gật đầu.

Hai vợ chồng Quan Kiến Quốc cùng đi vào trong, cái chỗ này, bọn hắn đã tới nhiều lần, cũng sớm quen thuộc, trong đại sảnh, tân khách rất nhiều, có người nhận thức Quan Kiến Quốc, tất nhiên cũng sẽ tới chào hỏi, Quan Kiến Quốc cùng Lâm Thanh Nhã cũng tươi cười đáp lại.

Thị trấn nhỏ, quan hệ khá rắc rối phức tạp, hơi có chút vốn liếng, trên cơ bản đều biết lẫn nhau, có sự tình gì cần làm, bắt chuyện một cái là được rồi.

Hoặc là có thể nói, ở đại thành thị lăn lội, có năng lực là có kỳ ngộ, nhưng muốn ở huyện thành lăn lộn, không có hậu trường nhất định không làm được.

Lâm Thanh Nhã kéo ra túi xách, bên trong có một phong bao lì xì, sớm đã để vào một nghìn tệ, vốn định làm tiền biếu, nhưng nhìn khắp bốn phiếu, không phát hiện nơi biếu tiền ở đâu.

'"Sao lại không có ai ký sổ?"

Lâm Thanh Nhã nhỏ giọng nói.

"Không rõ lắm, đoán chừng không có ký sổ đi."

Quan Kiến Quốc nhìn xung quanh một vòng.

Lại tìm một người quen hỏi một câu, mới xác định được phán đoán của mình.

"Liễu lão bản thật đúng là một người trượng nghĩa, mời nhiều như vậy, đoán chừng tiêu phí không ít tiền, không nghĩ đến tiền biếu cũng không cần." Lâm Thanh Nhã cười cười, đem túi sách kéo lại.

Nàng cảm thấy không tốt lắm, sớm biết không thu tiền, nên để lão Quan một mình tới đây.

"Người ta có tiền, không thiếu chút tiền này....Đồ uống nhà xưởng bây giờ, rất có nhiều cửa hàng bên ngoài nhập về, ở trong huyện chúng ta cũng rất nổi tiếng, rất nhanh là có thể bắt kịp nhà xưởng Hằng Nguyên."

Quan Kiến Quốc cười cười.

"Ài, hoàn cảnh thay đổi thật nhanh, nhớ lúc trước, hắn cũng bị người ta đòi nợ mà chạy trốn khắp nơi, lão bà bệnh nặng như vậy, cũng không có đi xem, bây giờ mới qua hai năm, lại phất lên."

Lâm Thanh Nhã còn nhớ rõ, thời điểm lão bà Liễu Đại Giang nhập viện, bộ dạng không ngừng thổ huyết, nếu không phải được cứu chữa kịp thời, đoán chừng mạng nhỏ còn không giữ được.

Khi đó Liễu Đại Giang không có đây, chỉ có một nữ tử ở bên cạnh, Lâm Thanh Nhã đối với nha đầu này vẫn còn nhớ rất kỹ, nguyên nhân một phần cũng từ Lục Dương.

Lúc ấy, nàng còn không rõ lắm, không biết bệnh nhân là lão bà Liễu Đại Giang, về sau khi Liễu Đại Giang trở về, mang theo vợ mình tới bệnh viện kiểm tra nhiều lần, nàng mới biết được chuyện này.

Trong lòng Quan Kiến Quốc thì hiểu rất rõ, Liệu Đại Giang có thể đứng lên, một mặt là nhờ năng lực của mình, mặt khác còn có Lục Dương hỗ trợ, lúc ấy hắn và Lục Dương thương lượng ý tưởng xây dựng nhà máy sản xuất đồ uống, Liễu Đại Giang vẫn còn ở trong nhà xưởng Hằng Nguyên sống không lý tưởng, hiện tại có cơ hội như vậy, coi như cũng do con rể tương lai ban tặng, đương nhiên, lời này hắn không thể nói ra cho Lâm Thanh Nhã biết.

"Tìm một chỗ ngồi trước đi, ăn cơm xong rồi về." Quan Kiến Quốc nhìn xung quanh một vòng, những nơi có người quen trên cơ bản đã đầy chỗ, mặc dù có người đứng dậy nhường, nhưng Quan Kiến Quốc đều khoát tay áo cự tuyệt, hắn nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ra một vị trí, chỉ có bốn năm người ngồi, còn có một nửa còn trống.

"Bên kia đi!"

Quan Kiến Quốc chỉ chỉ về phía bên kia.

Sau đó hai người đi qua.

Một bên khác, Tiền Vân tức giận dập máy, phàn nàn nói: "Cái tên tiểu tử thúi này, đem Tiểu Vũ đưa về trấn Song Cát xong, liền cùng Ngô Bá chạy ra ngoài chơi rồi, nói buổi trưa sẽ không tới."

Ngô Mẫn Hà ngồi ở ghế đối diện, nói ra: "Không đến cũng không sao, dù sao cũng không đưa lễ, chỉ là làm hình thức, nha đầu Thanh Thanh, cũng không tới đây."

"Chuyện này không giống nhau, Thanh Thanh không quá thuận tiện, còn tiểu tử kia, vốn nhàn rỗi không có chuyện gì, thời gian quan trọng như vậy, cũng không chạy qua, thật quá đáng, về nhà, ta khẳng định phải nói hắn."

Tiền Vân ở một bên nói ra.

Lục Vĩ cười cười, không nói gì, lần này hắn nói đỡ không được, lão bà ở nhà làm bà chủ, hiện tại nhi tử đã lớn, hắn cũng không cần quản, vì vậy dứt khoát coi mình như không khí, nghe hai người trò chuyện, Lục Vĩ cầm lấy hạt dưa trên bàn, tự cúp.

"Bên này có người ngồi không?"

Lúc nói chuyện, Lâm Thanh Nhã đi tới, chỉ vào ghế trống.

Ngô Mẫn Hà đàng trò chuyện với Tiền Vân, nhìn thấy Lâm Thanh Nhã, sắc mặt Ngô Mẫn Hà hết sức vui mừng, vội vàng đứng dậy nói: "Bác sĩ Lâm a, không có, không có, hai người mau ngồi xuống đi."

Nói xong.

Ngô Mân Hà còn giới thiệu nói: "Đây là bác sĩ Lâm, hiện tại đang công tác ở bệnh viện huyện chúng ta, thời điểm ta bị bênh nặng, toàn bộ dựa vào bác sĩ Lâm chiếu cố, mới bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình, nàng có thể coi là ân nhân cứu mạng của ta...Đây là chồng của nàng, Quan tiên sinh, hiện tại đang công tác ở huyện ủy."

"Không có khoa trương như vậy, tình huống thân thể của ngươi lúc đó, đổi thành bác sĩ nào cũng làm giống như ta, ngươi hiện tại khỏe mạnh thế này, là do mình điều dưỡng thân thể tốt." Lâm Thanh Nhã vội vàng khoát tay, không dám kể công.

Sau khi nói xong, hai người mới ngồi xuống.

Lâm Thanh Nhã nhìn về phía Lục Vĩ, lại nhìn Tiền Vân, trong lòng có chút hiếu kỳ.

Dù sao nàng cảm giác hai người này hơi quen mặt.

Quan Kiến Quốc cũng rất kinh ngạc, giống như phát hiện điều gì, nhưng cũng không dám xác định, lúc ấy hắn lợi dụng quyền hạn, xem qua hồ sơ lý lịch của hai người, nhưng đó là chuyện của mấy năm trước, hiện tại thay đổi quá lớn, cũng không dám xác định.

Nghe được Ngô Mẫn Hà giới thiệu.

Tiền Vân cùng Lục Vĩ cũng liếc nhìn nhau, trong lòng đồng dạng cũng có chút kinh nghi bất định, chủ yếu là nhìn thấy bác sĩ Lâm, cùng Quan Nguyệt giống nhau như đúc.

Mũi, đôi mắt, quả thực giống như cùng một khuôn đúc ra.

Còn có công tác cũng giống,một người làm ở bệnh viện, một người làm quan ở huyện ủy, giống hệt với tình huống gia đình mà lần trước Quan Nguyệt nói.

Bọn hắn đồng dạng cũng không dám xác định.

Dù sao bên phía hai gia đình, cũng chưa chính thức tiếp xúc qua.

''Hai vị này là..."

Quan Kiến Quốc mở miệng nói trước.

Hắn cũng muốn xác định, xem phán đoán của mình có chính xác hay không.

"Đây là..." Ngô Mẫn Hà vốn còn tính giới thiệu đây là thông gia nhà mình, nhưng nghĩ lại, ở bên ngoài nói con gái kết hôn ở Lục Thành đấy, xoắn xuýt vài lần, bà nói ra: "Hai vị này là bằng hữu của gia đình ta, đây là Lục Vĩ, Tiền Vân....Chính là lão bản của cửa hàng quần áo Hằng Nguyên, tầng hai tầng ba ở trung tâm Hưng Long là của bọn họ đấy."

Không biết vì sao, khi nghe được Ngô Mẫn Hà nói như vậy, trong nháy mắt Tiền Vân nhẹ nhàng thở ra, cảm giác một tảng đá lớn ở trong nội tâm cũng được đặt xuống...Nàng hiện tại có thể xác định, hai vị này, chính là cha mẹ Quan Nguyệt.

Bên phía Quan Kiến Quốc cùng Lâm Thanh Nhã cũng đồng dạng như vậy, cũng xác định được thân phận của Lục Vĩ cùng Tiền Vân, biết rõ bọn họ là cha mẹ Lục Dương, chuyện Lục Dương mở cửa hàng, Quan Nguyệt cũng nói với bọn hắn...

Huống chi, cũng chỉ có đại cổ đông của nhà xưởng Hằng Nguyên, mới dám đặt tên cái tên Hằng Nguyên này.

Hôm nay tới đây, hai gia đình cũng không có dự tính bọn họ sẽ gặp mặt như vậy, hơn nữa, còn trùng hợp ngồi xuống cùng một bàn.