Quan Nguyệt vụng trộm cười cười, nói ra: "Ngươi mỗi ngày kiếm được rât nhiều tiền, đếm tiền đến hoa mắt đi, đồng học lớp chúng ta nói, ngươi mở tiệm quần áo ở thị trấn, mỗi ngày kiếm được rất nhiều tiền."
"Tiền ta kiếm được, sao so được với bạn trai ngươi, Lục ca kiếm một ngày, còn hơn ta kiếm một tháng...'' Ngô Bá khiêm tốn trả lời.
Lục Dương âm thầm cười cười, thầm nghĩ: "Huynh đệ, ngươi đánh giá hơi cao mình rồi đấy, tiền một năm ngươi kiếm còn chưa chắc đã bằng một ngày của ta."
"Lục Dương, anh quen Liễu Thanh Thanh không?"
Quan Nguyệt đột nhiên hỏi.
Trong nháy mắt.
Trong xe liền yên tĩnh lại.
Ngô Bá cẩn thận liếc nhìn Lục Dương, há to miệng, ánh mắt có chút bối rối, Lục Dương cũng hít sâu một hơi, trong lòng thì nghĩ nên trả lời thế nào.
Chỉ có Diệu Hồng không biết chuyện gì xảy ra, cái tên này, nàng chưa nghe qua lần nào.
Một lát sau, Lục Dương cười cười, nói ra: "Biết rõ a, là lớp trưởng lớp anh, lớn lên rất xinh đẹp, bất quá, so với em hơi kém một chút, làm sao vậy, đột nhiên nhắc tới nàng ấy làm gì?"
Sắc mặt Lục Dương bình thản.
Giống như hai người không quen biết với nhau
Điều này làm cho Ngô Bá kính nể không thôi, Lục ca chính là Lục ca, bổn sự ăn không nói có, cả đời này hắn chắc cũng không học được.
Ngô Bá nhìn vậy thôi cũng biết rõ quan hệ Lục Dương với Liễu Thanh Thanh, không nói mấy bức hình hắn thấy trên Wechat, mà lần trước đi cửa hàng bán hoa, còn ra mắt Liễu Thanh Thanh, biết rõ hai người này cùng một chỗ.
Nhưng nhìn bộ dạng Lục Dương bây giờ, không biết còn tưởng rằng, hai người chỉ là bạn học cũ.
Quan Nguyệt chẳng qua cảm thấy Ngô Bá có chút kỳ quái, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì, nàng giải thích nói: "Vừa rồi anh không phải hỏi em đi đâu ăn sao? Kỳ thật hôm nay là ngày Liễu Thanh Thanh lập gia đình."
"Liễu Thanh Thanh lập gia đình?"
Chân Ngô Bá run lên.
Có chút hoảng sợ nhìn Lục Dương ở bên cạnh.
Vốn tưởng rằng, trên đầu huynh đệ nhà mình mọc thêm hai chiếc sừng, nhưng nhìn thấy Lục Dương bình tĩnh, sắc mặt vẫn không thay đổi, còn mang theo nụ cười nhàn nhạt....
Điều này làm cho Ngô Bá đoán không được.
Lục Dương bình tĩnh ồ một tiếng, nói ra: "Lập gia đình thì lập gia đình chứ sao."
"Sao anh không có kinh ngạc chút nào vậy." Quan Nguyệt nhếch miệng.
"Chuyện này có gì mà kinh ngạc, nữ sinh nào lớn lên mà không phải lấy chồng, em về sau cũng không phải gả cho anh..." Lục Dương không thèm để ý chút nào.
"Dừng."
Quan Nguyệt cắt một tiếng, cười nói: "Em vốn còn tưởng rằng anh vẫn còn thương tâm đấy, hôm trước, em đến nhà La Phương chơi, La Phương còn nói cho em biết, anh ngày xưa học cùng Liễu Thanh Thanh một lớp, hình như đối với người ta có ý tứ kia mà."
Lời này nhìn như không thèm để ý, nhưng lại giấu giếm sát cơ.
"Đừng nghe La Phương ăn nói linh tinh, anh là loại người vậy sao? Thời điểm anh học cấp ba cũng không phải em không biết, nữ nhân vào người sẽ ảnh hưởng đến tốc độ chơi game."
Lục Dương trực tiếp phủ nhận.
Mấy thứ chuyện này tuyệt đối không thể phủ nhận, đừng nói là thật sự có rồi, coi như không có gì, cũng đừng thừa nhận, nếu không, khẳng định Quan Nguyệt sẽ tức giận, không cần phải tự tìm đường chết như vậy.
Quan Nguyệt cũng biết, Lục Dương thời điểm cấp ba là một tên thẳng năm sắt đá, buổi tối màng nàng ra ngoài, vậy mà chạy đến tiệm net chơi game, khiến nàng ngày hôm sau đi học phải mang theo quầng thâm.
Nàng cười hì hì, nói ra: "La Phương khẳng định không có nói lung tung, nhất định là sự thật, nhưng anh không dám thừa nhận."
Từ chỗ La Phương biết được chuyện này, Quan Nguyệt lúc đầu có chút không thoải mái, dù sao, bạn trai của mình lại thần mến người khác, nhất định rất khó chịu đấy.
Nhưng nghĩ đến, đã nhiều năm như vậy, Liễu Thanh Thành còn kết hôn, vậy cũng không sao rồi.
...
Từ thị trấn đến hồ Cửu Lý, khoảng cách cũng không gần, gần mười một giờ chưa, bọn hắn mới tới nơi.
Đối mặt với mặt nước sáng long lanh, mấy người tìm một chỗ ngồi xuống, Diệu Hồng cùng Quan Nguyệt đem thảm trải ra mặt đất, Lục Dương cùng Ngô Bá đem nước cùng thức ăn từ trong cốp cầm ra.
Hôm nay cũng không nắng lắm, vừa vặn thích hợp để đi du ngoạn.
Thừa dịp Quan Nguyệt cùng Diệu Hồng bận rộn, Ngô Bá lặng lẽ kéo tay Lục Dương, nói ra: "Lục ca, sao Liễu Thanh Thanh lại kết hôn vậy?"
"Kết hôn thì kết hôn, có gì đâu?"
Lục Dương chẳng hề để ý.
"Người một chút cũng không giận sao, cũng không quan tâm? Các ngươi không phải là..."Ngô Bá khiếp sợ không thôi.
"Chỉ là bữa tiệc rượu mà thôi, cũng không đúng lắm...." Lục Dương nhìn xa xa, thấy Quan Nguyệt cùng Diệu Hồng đều đang bận rộn, không chú ý tới nơi này.
Hắn cầm lấy điện thoại, mở khóa, mở ra Album, tìm một tấm ảnh chụp, đưa cho Ngô Bá nhìn nhìn...
Nhìn thấy nội dung tấm ảnh, Ngô Bá mở to hai mắt, hai đồng tử của hắn, giống như biến thành bóng đèn, hắn khó tin chuyện xảy ra trước mặt lá thật.
"Cái này....Là thật sao?"
Bên trong màn hình là ảnh chụp gia đình ba người của Lục Dương.
Chụp theo phòng cách chân dung.
So với ảnh chụp của Ngô Bá cho Lục Dương xem thì còn đẹp hơn.
"Như thế nào, không giống ta sao?"
Lục Dương hỏi.
"Giống...Cũng có chút giống...Thật đáng yêu..."Ngô Bá lẩm bẩm nói, hắn cảm giác đầu mình có chút không đủ dùng, Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh vậy mà hài tử cũng có, như vậy, tiệc rượu hôm nay, chính là giả rồi...
Lại nghĩ tới, Lục Dương không cho Quan Nguyệt đi qua, Ngô Bá giống như đoán được chuyện gì, hắn cảm giác suy nghĩ của mình chưa từng linh động thế này bao giờ.
"Tên là gì?"
Ngô Bá trả lại điện thoại cho Lục Dương, trong đầu còn xuất hiện bộ dạng đáng yêu của tiểu oa oa kia.
Thấy được bảo bảo của Lục Dương, hắn đột nhiên có chút không chịu nổi em bé da đen nhà mình nữa rồi.
"Lục Thái Linh...Tên mụ là Tiểu Tiểu Thanh."
Lục Dương nhỏ giọng nói.
"Lục Dương....Lục ca....Ngươi xem, nếu không...." Ngô Bá không biết nghĩ tới điều gì, xoắn xuýt cả buổi, cũng không biết nên mở lời ra sao, đột nhiên, hắn lắc đầu, nói ra: "Được rồi, hắn không xứng!"
Ngô Bá nhìn thấy con gái Lục Dương đáng yêu như vậy, vốn tính nói, có muốn định một cuộc hôn nhân hay không, nhưng nghĩ đến khuôn mặt như trân châu, làn xa trắng nõn nà, còn có bộ dạng rất đáng yêu kia, nhìn lại con trai nhà mình, đen thui giống như cục than, trong nháy mắt hắn cảm giác mình không xứng nữa rồi....