Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 912: Giải Mộng (1)




"Ngô Thúc, Bá Tử đâu?"

Lên tới tầng ba, Lục Dương trước gặp phụ thân của Ngô Bá.

"Là tiểu Dương à, Bá Tử có lẽ đang ở bên phía quầy thu ngân." Phụ thân Ngô Bá cũng thập phần khách khí.

"Vậy cháu đi đây, Ngô thúc bận rộn."

Chào hỏi một tiếng, Lục Dương xuyên qua mấy quầy hàng, đi với phía quầy thu ngân, từ xa đã thấy, Ngô Bá một mình ngồi yên tĩnh nơi quầy thu ngân bên kia.

Mấy tháng không gặp, Ngô Bá so với trước đây mập lên không ít, thoạt nhìn tăng cân lên.

Lục Dương đi tới.

Ở trên máy tính nhìn nhìn, nói ra: "Nhìn cái gì mà nghiêm túc vậy?"

Ngô Bá ngẩng đầu lên, phát hiện Lục Dương, kinh hỉ nói.

"Lục ca, ngươi đến rồi a!"

"Đúng vậy, vừa về tới liền lên đây tìm ngươi." Lục Dương đi vào quầy thu ngân, liếc qua màn hình máy tính, bên trong đang phát một bộ phim truyền hình.

Ngô Bá thuận tay ấn tạm dừng bộ phim, sau đó lại chuyển tới một cái ghế bên cạnh, nói ra: "Ngươi ngồi trước đi, ta đi pha nước."

"Không cần, hai người chúng ta khách khí làm gì, vừa rồi ở dưới lầu đã uống, cũng không khát." Lục Dương lắc đầu.

"Vậy được."

Ngô Bá trở về chỗ ngồi.

Bốc lấy một miếng bắp cho vào trong miệng, hắn nói ra.

"Lục ca, trường học của ngươi được nghỉ sao"

"Đúng vậy, hôm qua mới thi xong." Lục Dương trả lời một câu, còn nói thêm: "Ngươi thì thoải mái rồi, đến cả cuộc thi cuối kỳ cũng không thèm đi, đến lúc đó đừng bị trường học đuổi học."

Ngô Bá không cho là đúng, cười cười: "Hắc hắc, không có gì, ta đã chào hỏi qua phụ đạo viên, trên cơ bản sẽ không có vấn đề, Diệu Hồng cũng một năm không đi học đấy thôi, cũng không phải được nhận giấy chừng nhận tốt nghiệp sao, qua mấy ngày, phụ đạo viên còn gửi bưu điện tới đây đấy....Có tiền có thể ma xui quỷ khiến, chỉ cần có tiền ,không có vấn đề nào không giải quyết được."

"Bỏ ra bao nhiêu?"

Lục Dương cười cười.

Hắn vốn cho mình đủ phóng đãng, không nghĩ tới Ngô Bá còn trâu hơn, trực tiếp không thèm đi học hai năm, cũng may hắn học cao đẳng, bằng không, cũng không dễ dùng tiền vậy đâu.

"Không có nhiều, Diệu Hồng chỉ mấy nghìn tệ, ta thì cũng tầm khoản chừng đấy, tôi đa sẽ không quá một vạn." Ngô Bá không thèm để ý nói.

Một vạn tệ, đối với điều kiện gia đình Ngô Bá trước đây mà nói, coi như cũng là một con số lớn, nhưng hôm nay, cửa hàng quần áo mỗi tháng đều cho gia đình hắn bảy tám vạn thu nhập, chút tiền ấy không thấm vào đâu.

"Vậy cũng được, dù sao ta cũng không mong chờ ngươi đi học có thể học được cái gì, mà nghe nói vợ của ngươi mới sinh ra một tiểu tử mập mạp, hình dạng thế nào." Lục Dương cười hỏi.

Nói đến con mình.

Vẻ mặt Ngô Bá hưng phấn.

Hắn tắt đi phần mềm coi phim trên máy tính, mở ra một tệp file, bên trong có rất nhiều ảnh chụp, ấn mở ra, đều là hình ảnh một nhà ba người của Ngô Bá.

Tiểu bảo bảo ngồi chính giữa, rất mập mạp, con cò còn lộ ra bên ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn đen sì, hơi khờ khờ, so với Ngô Bá thì giống như một cái khuôn đúc ra.

"Tên tiểu tử này, cũng quá giống ngươi đi."

Lục Dương nhìn nhìn, có chút kinh ngạc nói.

"Kháo, con của ta không giống ta thì giống ai!" Ngô Ba lại chuyển tấm ảnh chụp khác, tất cả đều là hình chụp con hắn, hình như là đang khoe cho Lục Dương thấy.

"Thế nào, Lục ca, ngươi cũng đừng khẩn trương, mặc dù ngươi có nhiều nữ sinh thích, nhưng về phương diện này, ta tạm thời đi trước rồi." Ngô Bá tỏ ra hết sức kiêu ngạo.

Lục Dương chỉ cười cười không nói.

So với Tiểu Tiểu Thanh, con trai của Ngô Bá, tuyệt không đáng yêu.

"Bá tử, cháu nó tên gì vậy?"

Lục Dương hỏi.

Ngô Bá kêu hắn là đại ca, vậy con trai Ngô Bá, tự nhiên là chất nhi của mình, nói như vậy, kỳ thật cũng không có gì sai.

"Kêu Ngô Lỗi, thế nào, tên coi như cũng được đi."

Ngô Bá nói ra.

"Ngô Lỗi."

Lục Dương niệm một câu, cái tên này đặt tên thật đúng phong cách nhà lão Ngô, đương nhiên, Lục Dương cũng không có thể nói cái tên này đại trà, dù sao cũng không có minh tinh nào đặt cái tên này.

"Cũng không tệ lắm."

Lục Dương cười nói.

"Đương nhiên, ta phải suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra đấy."

Ngô Bá có chút đắc chí.

Hàn huyên một hồi, lại trò chuyện thời điểm mở cửa hàng, nhớ lại chuyện cũ, Ngô Bá cảm kích nói: "Lục ca, đời này, người ta muốn cảm ơn nhất là ngươi, lúc ấy nếu ngươi không phải mang ta theo đi mở cửa hàng, ta cũng không gặp được Diệu Hồng, cũng sẽ không có tiểu bảo bảo bây giờ, ngươi cũng coi như là bà mối của hai chúng ta, còn có cái cửa hàng này, cũng may mắn có người..."

"Về sau đừng nhắc tới những chuyện này, chúng ta là huynh đệ, giúp ngươi là chuyện nên làm." Lục Dương vỗ vỗ bả vai Ngô Bá.

Ngô Bá chất phác cười cười, lại hỏi: "Vậy cái cửa hàng ở khu đại học thế nào rồi, ta nhớ ngươi giao nó cho một đại mỹ nữ, sinh ý có được không?"

"Sinh ý cũng không tệ lắm, bất quá lần sau ngươi tới, khả năng tìm không được nữa, chúng ta đổi nơi rồi..."Lục Dương cười nói.

"Sao lại đổi nơi vậy?"

Ngô Bá có chút tò mò hỏi.

Lục Dương liền giải thích nguyên nhân.

"Ài." Sau khi nghe xong, Ngô Bá thở dài: "Luôn có người nhìn thấy người khác phất, kiếm được ít tiền liền đỏ mắt, lúc đó ta còn hỏi, vì sao ngươi lại ký hợp đồng lâu như vậy, hơn nữa còn không cần tìm trung gian..."

"Cho nên nói, ngươi còn phải học tập nhiều, bất quá cũng không sao, đổi nơi khác, bản thân có thể hảo hảo kinh doanh, với lại cửa hàng đó lần đầu ta mở, vốn cũng không đủ để mua luôn."

"Đúng vậy.." Ngô Bá nhẹ gật đầu, hắn đối với tài kinh doanh của Lục Dương thì vô cùng bội phục, có Lục Dương ở đây, sinh ý sẽ càng ngày đi lên.

Đem bịch bắp ném vào trong thùng rác, Ngô Bá cầm lấy cái ly trước mặt, uống một ngụm, nói tiếp: "Hình như Quan học bá cũng trở về huyện Thanh Sơn rồi, buổi chiều ngươi có đi tìm nàng chơi không?'

"Buổi chiều vẫn thôi đi, ta lần này lái xe về đây quá mệt mỏi, còn phải nghỉ ngơi một chút, nếu không khi nào dành chút thời gian, ta mang theo Quan Nguyệt, ngươi mang theo Diệu Hồng, chúng ta ra ngoài vui đùa một chút."

Lục Dương đề nghi.

Ở trường học, hắn và Quan Nguyệt ít khi có cơ hội gặp mặt, bây giờ trở về huyện Thanh Sơn, khẳng định không thể không dắt nàng đi chơi.

"Được a."

Ngô Bá cảm thấy hứng thú, hắn nói ra: "Từ lúc có em bé, Diệu Hồng bị phiền không thôi, nàng cũng sớm nói, muốn đi ra ngoài giải tỏa, nhưng một mực không có thời gian đến giờ."

"Vậy được, ngươi trước tiên nghĩ kỹ muốn đi nơi nào rồi gọi cho ta."

Cùng lúc này, điện thoại vang lên.

Là phụ thân gọi tới.

Lục Dương biết chắc là gọi mình xuống ăn cơm, hắn không nghe máy, đứng dậy nói ra: "Ta xuống phía dưới ăn một chút, ngươi nghĩ kỹ nơi mình muốn đi, rồi nói cho ta biết, còn cái này...."

Lục Dương cầm túi cau đặt trên bàn, nói ra: "Còn cái này, ăn ít đi một chút."

"Được được được, ta nghe lời ngươi."

Ngô Bá mở ra ngăn kéo, nhận lấy chùm cau trên tay Lục Dương, đặt vào trong.

Trở lại phòng nghỉ tầng hai.

Lục Dương vốn tưởng phụ thân gọi mình xuống ăn cơm, cho nên mới gọi, nhưng nhìn qua, cũng không phải vậy.

Đồ ăn thì không thấy đâu, nhưng thấy nhiều hơn hai người.

"Ca."

Biểu muội Lâm Tiểu Vũ như một tinh linh nhỏ, nhìn thấy Lục Dương vào cửa liền đứng dậy đi tới.

Dì nhỏ Tiền Bình cười ha hả ngồi trên ghế salon nhìn xem

Lục Dương ở trên đầu Lâm Tiểu Vũ sờ sờ, lại nhìn dì nhỏ một chút, hỏi: "Dì nhỏ, sao hai người tới huyện thành mà không nói cho cháu biết trước một tiếng."

Dì nhỏ cùng biểu muội nhất định đột nhiên tới đây, nếu không, vừa rồi mẹ với hắn trở về, nhất định phụ thân sẽ nói chuyện này.

"Ca, ngươi không xem hôm nay là ngày gì sao?"

Lâm Tiểu Vũ nói ra.