Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 911: Không Tin




Tám giờ rưỡi xuất phát, tới huyện Thanh Sơn đã hơn một giờ chiều, cũng không phải do trên đường kẹt xe, chủ yếu là do có Tiểu Tiểu Thanh, Lục Dương lái xe đặc biệt cẩn thận, tôc độ trên cơ bản đều là tám mươi chín mươi.

Đều nói, nam nhân lái xe chậm, liền đại biểu đã thành thục trưởng thành, nói như vậy, kỳ thât cũng không phải không có đạo lý.

Xuống đường cao tốc, lại qua mười phúc sau, xe dừng trước cửa nhà Liễu Thanh Thanh.

Nhà Liễu Thanh Thanh vẫn như cũ, trong sân hai cái cây tươi tốt, lá mọc xanh mơm mởn, Ngô Mẫn Hà xuống xe, mở ra cửa, còn nói thêm.

"Trưa nay vào nhà ăn đơn giản một chút."

Vừa rồi trên xe, nàng đã mời rồi, nhưng Lục Dương cùng Tiền Vân không có đáp ứng.

"Mẹ, để lần khác đi, ngồi xe từ sáng tới trưa, người khẳng định cũng mệt rồi, thân thể của mẹ cũng không khỏe, cũng đừng bận việc nấu cơm, để con cùng mẹ tới cửa hàng phía bên kia, gọi mấy món ăn là được rồi.

Lục Dương khoát tay áo.

"Đúng vậy a, thân gia, ở gần như vậy, còn sợ không có cơ hội ăn cơm sao? Hôm nay quá mệt đi, nghỉ ngơi cho thật tốt, lần sau chúng ta lại đến."

Tiền Vân cũng nói ra.

Nghe được hai người nói vậy, Ngô Mẫn Hà không nói gì thêm.

Tiền Vân nói cũng không sai, còn nhiều cơ hội, cũng không cần phải hôm nay.

Lục Dương từ trên tay Liễu Thanh Thanh nhận lấy Tiểu Tiểu Thanh, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói ra: "Con gái, ở nhà phải nghe lời mẹ, biết chưa..."

Tiểu Tiểu Thanh mở chừng hai mắt.

Nàng căn bản không nghe hiểu lời này có ý gì.

"Ngày mai ba sẽ trở lại thăm con.."

Lục Dương lại ở trên mặt Tiểu Tiểu Thanh hôn một cái, sau đó mới lưu luyến trả lại cho Liễu Thanh Thanh, nữ nhi nhà mình rất ngoan, Lục Dương cũng rất thích thú, một ngày không gặp có chút nhớ.

Kiếp trước không có làm phụ thân, kiếp này lần đầu tiên Lục Dương được trải nghiệm cảm giác thế nào là phụ thân, hắn không dám nghĩ về sau Tiểu Tiểu Thanh trưởng thành, xuất giá, mình sẽ đau lòng cỡ nào.

Tiểu Tiểu Thanh nhìn thấy Lục Dương lên xe, khả năng đoán được bố phải rời đi, liền đột nhiên oa oa khóc lên, Liễu Thanh Thanh vội vàng dụ dỗ, Ngô Mẫn Hà đem bình sữa đi đến, cũng không dỗ dành được nàng.

"Đi thôi, một hồi thì tốt."

Tiền Vân nhìn nhìn bên ngoài.

Lục Dương lúc này mới lái xe rời đi, bên tai còn quanh quẩn tiếng khóc của Tiểu Tiểu Thanh.

"Làm ba, mới biết được nuối lớn một đứa trẻ không phải điều dễ dàng."

Tiền Vân quay đầu nhìn nhìn, Ngô Mẫn Hà cùng Liễu Thanh Thanh vẫn còn chưa vào nhà, nàng thở dài nói ra.

"Đúng vậy a, nhưng rất vui vẻ đấy."

Lục Dương cười cười.

Cái này gọi là gì nhỉ, tuy đau nhưng lại vui vẻ...

"Ta hỏi ngươi, trưa ngày hôm qua, ta nhìn thấy ngươi cùng người khác ở bên ngoài ăn cơm, đó là ai?"

Tiền Vân chờ tới bây giờ, mới nói ra nghi vấn trong lòng.

"Thời điểm mẹ mua dưa hấu nhìn thấy sao?"

Trong lòng Lục Dương cũng suy đoán, khó trách ngày hôm qua mẹ lại nói chuyện quái lạ như vậy, nguyên lai thấy mình cùng Trần Thu Nguyệt một chỗ.

"Ngươi biết là tốt, vậy nữ sinh tóc đỏ kia là ai, còn nam nhân đối diện nữa? Là ai?"

Tiền Vân hỏi.

Lục Dương nói: "Là bạn học của con, người còn lại là ba của nàng, không phải do trường học được nghỉ sao, con tiễn nàng ra ngoài."

"Thật ?"

Tiền Vân rõ ràng không tin.

Ăn cơm bình thường cũng được, nhưng còn gấp rau cho nhau là sao? Mấu chốt là, nữ sinh kia còn làm trước mặt bố của nàng.

Con mình, mấy lời này, tính đi gạt quỷ à?

"Được rồi."

Lục Dương bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn cũng biết.

Mấy lời này lừa quỷ còn không được chứ đừng nói lừa mẹ mình.

Suy nghĩ một chút, hắn nói ra: "Kỳ thật giống như suy nghĩ của mẹ vậy."

Tiên Vân hít một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài, không biết là do ngồi trong xe quá ngạt, hay là do quá kin sợ...Nhi tử nhà mình, cái gì cũng tốt, chỉ là quá hoa tâm rồi.

Đào hoa cũng được, nhưng nhiều sẽ biến thành Kiếp đào hoa a.

Đạo lý đơn giản như vậy, đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chứ?

Chỉ là, chuyện tình cảm, nàng làm mẹ có thể nói gì.

"Ta nói với ngươi, cứ như vậy thế nào cũng xảy ra chuyện, tinh khí Thanh Thanh tốt, không so đo, nhưng những người khác làm sao đây, Quan nha đầu thế nào, nàng biết thì làm sao?"

Tiền Vân không biết nói gì cho phải.

Con trai của mình, thật sự đang tìm đường chết a.

"Mẹ, người không cần lo lắng, chuyện của con, con sẽ xử lý thật tốt, dù sao mẹ cũng không phải lo không có con dâu, nhưng thứ khác đừng lo lắng."

Quẹo một cái, tiến vào đại lộ, phía trước chính là cửa hàng quần áo của bọn họ.

"Dù sao ngươi vô pháp vô thiên, ta cũng không quản nổi, nhưng bất kể thế nào, Thanh Thanh là đứa con dâu ta xem trọng, ngươi ngàn vạn lần đừng phụ lòng nàng."

Cùng Liễu Thanh Thanh sinh hoạt lâu ngày, Tiền Vân càng ngày càng ưa thích người con dâu này, không chỉ tốt bụng, thân gia cũng không tệ, mấu chốt là còn sinh cho nàng một đứa cháu gái, nếu con mình phụ người ta, Tiền Vân không tha cho đâu.

Về phần những người khác.

Tiền Vân cũng không biết nói gì.

"Yên tâm đi, mà mẹ gọi điện cho ba, nói ông đặt vào món ăn, bụng con cũng gần xẹp lép rồi."

Đến nơi, Lục Dương đem xe đỗ ven đường.

"Đến nơi rồi, còn gọi điện làm gì?" Tuy rằng nói vậy, nhưng Tiền Vân vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vĩ, bảo ông đặt sớm đồ ăn.

Nói chuyện điện thoại xong, hai người cùng đi vào trong.

Trên đường đi.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy Tiền Vân, liền nhao nhao chào hỏi, với tư cách bà chủ cửa hàng, Tiên Vân vẫn tương đối có uy...Nàng trực tiếp cùng Lục Dương đi vào phòng nghỉ tầng hai.

Bọn hắn mới tiền vào, Lục Vĩ cũng vừa gọi điện xong.

"Ta còn tưởng hai mẹ con một hồi mới tới, không nghĩ tới lại nhanh như vậy, Tiểu Tiểu Thanh đâu, như thế nào không đi theo một chỗ." Lục Vĩ hướng phía sau nhìn nhìn.

"Tiểu Tiểu Thanh ở nhà bà ngoại, ông muốn nhìn, có thể qua xem."

Tiền Vân tới máy đun nước rót cho mình chén nước.

Trên đường đi tuy ăn dưa hấu, nhưng mấy người chia ra cũng không được nhiều, nàng hiện tại không chỉ đói bụng, còn khát nước...Ực một cái, Tiền Vân cầm lấy cái ly, cũng rót Lục Dương một ly.

"Ài, ta còn nói nhìn xem cháu gái, nếu ở bên phía thông gia, ta nào không biết xấu hổ qua xem."

Lục Vĩ trở lại ghế salon ngồi xuống.

Lục Dương đem nước uống hết một ngụm, sau đó ném ly giấy vào thùng rác:" Hai người nói chuyện với nhau đi, con đi lên lầu xem một chút."

Trước khi về nhà.

Hắn và Ngô Bá đã gọi điện với nhau.

Bây giờ đã về, khẳng định phải lên xem.

"Đi đi, đợi lát nữa đừng quên xuống ăn cơm."

Lục Vĩ nói lại một câu.

"Ừ, còn biết rồi, tí nữa sẽ xuống."

Lục Dương nhẹ gật đầu, đi ra ngoài.

Nhìn nhi tử đi ra ngoài, Tiền Vân mới nói sự tình bên nhà Liễu Thanh Thanh muốn làm tiệc rượu, chuyện này, sáng sớm hôm nay mới được quyết định, Lục Vĩ còn chưa biết.

Sau khi nghe xong, Lục Vĩ trầm tư một hồi, nói ra:" Làm tiệc rượu, có phải hơi qua loa rồi không, dù sao hài tử cũng có, nếu không.."

"Ngươi nghĩ nhiều lắm, Hoa hoa công tử nhà chúng ta, căn bản không có ý định kia." Nhìn thoáng qua ngoài cửa, Tiền Vân thở dài.

Vợ chồng nhiều năm như vậy, nàng đương nhiên biết rõ trượng phụ nói gì.

"Vậy thì quá ủy khuất nha đầu Thanh Thanh kia rồi."