"Chuyện gì?"
Lục Dương quay đầu nhìn Liễu Thanh Thanh.
"Là như vậy, mẹ em muốn em hỏi anh, về quê có nên làm một bữa tiệc rượu..."
Lục Dương nghe xong, liền minh bạch có ý gì.
Ở huyện thành nhỏ, đại bộ phận mọi người vẫn còn rất truyền thống, Liễu Thanh Thanh đến cả kết hôn còn chưa, liền ôm hài tử trở về, khó trách khỏi có chút lời đồn nhảm nhảm.
Đầu năm nay, miệng lưỡi con người rất đáng sợ.
Ngô Mẫn Hà đại khái muốn làm một bữa tiệc rượu, tuyên bố nữ nhi nhà mình đã xuất giá, để ngăn chặn miệng lưỡi người khác.
Liễu Thanh Thanh thấy Lục Dương không nói lời nói, tưởng hắn có chút mất hứng, liền giải thích nói: "Ý của mẹ em là, không thu lễ, ở khách sạn mời bà con thân thích cùng hàng xóm ăn một bữa, hai người chúng ta đều không cần xuất hiện, chuyện em đến Lục Thành, nhiều người cũng biết, nên nói kết hôn ở đó cũng không sao.."
"Như vậy được không?"
Lục Dương hỏi.
"Có lẽ không có vấn đề, mẹ của em nói, ở dưới quê, cũng có nữ tử lấy chồng xa, người lại bất tiện không về được, nên cũng đều làm như vậy...Chúng ta không thu lễ, có lẽ không ai nói gì."
Liễu Thanh Thanh suy nghĩ một chút nói ra.
"Ừ, đi đi, em cùng mẹ nói một chút, anh không có ý kiến."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Hắn tự nhiên không có ý kiến.
Không thể cho Liễu Thanh Thanh một hôn lễ long trọn, hắn cũng đã cảm thấy thật đáng tiếc, loại chuyện này làm sao mà không đồng ý được, cho dù là vì thể diện cha mẹ Liễu Thanh Thanh, bữa tiệc rượu này cũng nên làm đấy.
"Ngủ đi."
Ngáp một cái, Lục Dương nhắm mắt lại.
...
Sáng sớm , một đạo mặt trời ven theo khe hở rèm chui vào trong phòng, vừa vặn rơi đúng trên người Lục Dương, hắn mở to mắt nhìn thấy Tiểu Tiểu Thanh nằm bên cạnh mình chơi đùa, buồng vệ sinh có tiếng nước, hẳn là Liễu Thanh Thanh đang rửa mặt.
"Nữ nhi ngoan, có phải nhớ ba rồi không."
Đem Tiểu Tiểu Thanh ôm đến trên người, ở trên đôi má bánh bao hôn một cái, Lục Dương lúc này mới ngồi dậy, cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, đã hơn bảy giờ sáng.
Mùa này, mặt trời lên tương đối sớm, nếu đổi lại mùa đông, hiện tại vẫn còn tối.
Liễu Thanh Thanh từ trong phòng vệ sinh đi ra, nàng trang điểm rất tinh xảo, mặc một chiếc váy dài, trên mặt mặc dù không đánh phấn, nhưng làn da vô cùng tốt, giống như làn da Tiểu Tiểu Thanh vậy, rất mềm.
"Tiểu Tiểu Thanh lúc nào tới đây?"
Lục Dương ôm Tiểu Tiểu Thanh hỏi.
Liễu Thanh Thanh nói ra: "Mới nãy, mới vừa rồi Tiểu Tiểu Thanh ở bên ngoài làm ầm ĩ một hồi ,em liền ôm tới đây, đặt ở bên cạnh anh, nàng liền không nháo nữa."
"Hắc hắc, thấy chưa, ở bên cạnh anh, nàng khẳng định không nháo a."
Trong lòng Lục Dương rất có cảm giác thành tựu.
Có người ba nào, không muốn cho nữ nhi bảo bối mình cảm giác an toàn?
Liễu Thanh Thanh nhận lấy con gái, Lục Dương lúc này mới thay quần áo rửa mặt, chờ hắn chuẩn bị xong, lại hỏi: "Chuyện kia, em nói với mẹ chưa?"
"Nói rồi."
Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu.
"Mẹ của em sáng sớm đã gọi điện với ba, bọn hắn thương lượng một chút, liền quyết định chọn ngày mùng sáu tháng sáu âm lịch."
"Địa điểm thì sao? Chọn nơi nào?"
Lục Dương lại hỏi.
"Còn có thể ở đâu, đương nhiên là khách sạn Đám Mây, đây là chỗ tốt nhất huyện chúng ta mà."
"n, cũng không tệ, đến lúc đó anh sẽ nói ba mẹ đi qua một chuyến."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Sau khi rửa mặt, hắn từ trong tủ quần áo, lấy ra một cái túi Adidas, đơn giản bỏ đồ của mình vào, đem cả mấy thứ như pin dự phòng cũng mang theo.
Ra cửa, bên phía mẹ đã nấu cháo xong.
"Còn chờ ngươi ra ăn đấy."
Nhìn nhi tử đi ra, Tiền Vân đem cháo bưng tới, Ngô Mẫn Hà cũng dọn theo bát đũa, trên bàn đã xếp mấy món ăn, một đĩa lạc, một đĩa dưa muối, mấy quả trứng vịt muối...
Đơn giản ăn xong bữa sáng.
Rửa bát đũa, Tiền Vân đem đồ dư trong tủ lạnh lấy ra, cất vào trong túi chuẩn bị mang về, sau đó đem cầu giao điện trong phòng gặt xuống.
Vào thang máy đi tới tầng hầm, Lục Dương lấy chiếc Audi, chở theo người một nhà về quê...
....
Huyện Thanh Sơn.
Cư xá Thanh thủy.
Trong phòng.
Quan Kiến Quốc cúp điện thoại từ trong phòng bếp đi ra, trên tay còn bưng hai bát mì...
Đem bát mì đặt lên bàn, Quan Kiến Quốc hướng về phía trong phòng hô mộ tiếng, nói: "Quan Quan, đi ra ăn sáng"
Cửa phòng mở ra, Quan Nguyệt từ trong phòng đi ra.
Lâm Thanh Nhã ở một bên cũng bưng bát tới, ăn một miếng mì, nhìn thấy lão Quan lại bưng thêm một tô tới, hỏi: "Vừa rồi ai gọi vậy?"
"Liễu lão bản bên phía sản xuất đồ uống, hắn gọi điện thoại tới nói, con gái xuất giá, mùng sáu âm lịch, ở khách sạn Đám Mây làm bữa tiệc, mời chúng ta qua một bên."
Quan Kiến Quốc xê dịch vị trí, ngồi bên cạnh Lâm Thanh Nhã, để cái ghế sô pha cho một mình con gái.
"Lần trước không phải nói, con gái Liễu xưởng trưởng không lớn, cùng là đồng học cấp ba với Quan Quan nhà mình sao? Sao lại kết hôn nhanh vậy?"
Lâm Thanh Nhã có chút giật mình.
Quan Nguyệt không tập trung ăn mì, cũng lén nghe chuyện bát quái.
"Ta cũng không biết, hình như con gái Liễu xưởng trưởng không lên đại học, nếu không đi học, thì cái tuổi này kết hôn cũng không muộn."
Lời này ngược lại cũng không sai, bình thường không đi học, cũng kết hôn tương đối sớm, Lâm Thanh Nhã nhẹ gật đầu, lại nhìn con gái, hỏi: "Quan Quan, con gái xưởng trưởng Liễu con có quen không?"
Quan Kiến Quốc bổ sung một câu: "Tên là Liễu Thanh Thanh, cũng là Nhị Trung, các con cùng trường."
Quan Nguyệt ăn quả trứng gà bên trong bát mì, suy nghĩ một chút nói ra: "Liễu Thanh Thanh a, hình như có chút ấn tượng, là ở lớp bên cạnh, thành tích học cũng không tệ, nhưng hình như không tham gia thi đại học."
Nghe được con gái nói vậy, Quan Kiến Quốc nhẹ gật đầu: "Vậy thì không sai, ta nhớ kỹ, Liễu xưởng trưởng từng nói qua, năm đó nhà bọn họ xảy ra chút việc, con gái liền không tham gia thi Đại Học nữa..."
"Thật đáng tiếc."
Lâm Thanh Nhã cảm thán một câu.
"Mẹ, bố người ta là xưởng trưởng, lại sớm kết hôn, cũng quá tốt đi." Quan Nguyệt cẩn thận nói một câu.
Lâm Thanh Nhã trừng mắt nhìn, nói ra: "Nha đầu như ngươi thì biết cái gì? Không đi học đại học nhân sinh không nguyên vẹn đấy, hơn nữa kết hôn sớm làm gì, hiểu cái gì, ta cảnh cáo ngươi, cứ an tâm mà đi học đi, đừng nghĩ lung tung, kết hôn sớm ta không đồng ý đâu..."
"Mẹ, người nói gì vậy, con không muốn kết hôn." Quan Nguyệt hơi đỏ mặt.
Quan Kiến Quốc ở một bên dàn xếp, hắn nhìn nhìn điện thoại, nói: "Ta xem ,mùng sáu âm lịch cũng tức là chủ nhật, bệnh viện không có chuyện gì, chúng ta cùng đi qua, lần này khẳng định phải tặng lễ, một nhà chúng ta qua ăn, đem tiền lễ thu hồi."
"Nhìn ngươi kìa, không có tiền đồ."
Lâm Thanh Nhã nhịn không được cười...
Quan Nguyệt lặng lẽ cho phụ thân ánh mắt cảm tạ.
Ắn sáng xong, Quan Kiến Quốc cùng Lâm Thanh Nhã ra cửa đi làm, trong phòng, chỉ còn một mình Quan Nguyệt, nàng mở tivi, lật qua lật lại một hồi, cũng không có tiếc mục gì hay, lại cầm lấy điện thoại, gọi đi.
"Phương Phương, ngươi có nhà không?"
"Có a, làm sao vậy?"
"Ta nói cho ngươi biết một tin, Liễu Thanh Thanh, ngươi quen không? Chính là nữ sinh ở lớp bên cạnh, người cao cao...Ừ, chính là nàng, lớp trưởng lớp ngươi, nàng sắp kết hôn rồi.."
"Thật mà, để ta đi qua tìm người, rồi kể chi tiết cho..."
"Tốt, bye bye, ngươi chờ tí."
...