Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 909: Thương Lượng




Từ chỗ Từ Thi rời đi, Lục Dương lại trở lại địa phương bán dưa hấu, mua một trái rồi cầm về.

Mở cửa.

Ba nữ nhân đang ngồi vây quanh bàn trà.

Trên bàn còn để mấy miếng dưa hấu.

"Vốn con còn tính, mua dưa hấu mang về cho mọi người nếm thử, không nghĩ tới cả nhà đều ăn rồi." Lục Dương đem dưa hấu để xuống đất.

Hiện tại ăn không vô, có thể để ngày mai trên đường về nhà ăn.

Tiền Vân liếc nhìn qua nhi tử, biểu lộ có chút quái dị.

Lại nhìn dưa hấu trên mặt đất, nàng hỏi: "Mua ở chỗ người bán hàng rong đối diện quán gà sao?"

"Đúng vậy a, mẹ cũng mua ở đó?"

Lục Dương cầm lên một miếng nếm thử, mùi vị không sai biệt lắm như vừa rồi.

"Ừ, ngươi mua bao tiền một cân?"

Tiền Vân hỏi.

"Một tệ tám, xem ra cũng được, mùi vị không tệ." Lục Dương đem hai ba miếng dưa hấu nuốt xuống, kỳ thật hắn cũng không đói lắm.

Nghe nói như thế, trong nháy mắt Tiền Vân không bình tĩnh được nữa, bà đứng lên nói ra: "Ngươi bị gạt rồi, ta đây mua có một tệ hai một cân, ngươi sao lại mua mắc như vậy, không được, ta phải đi tìm hắn."

"Một tệ hai?"

Lục Dương mua hai quả dưa hấu giá tiền này, không nghĩ tới mẹ lại mua rẻ hơn nhiều, trong nháy mắt liền minh bạch, đoán chừng bị người bán hàng rong lừa rồi.

Hắn vội vàng cảm mẹ lại, nói ra: "Được rồi, được rồi, dưa hấu này mùi vị không tệ, phù hợp với cái giá này, cũng chỉ mấy khối tiền, còn không phải mất công đi qua một chuyến."

"Được rồi, mẹ, Lục Dương mua đồ khẳng định không trả giá."

Liễu Thanh Thanh cũng khuyên.

Tiền Vân lúc này mới ngồi xuống, có chút tức giận bất bình nói ra: "Cái tên bán hàng rong này, chính là nhìn ngươi còn trẻ nên khi dễ, thời điểm ta đi mua, hắn báo giá 5 tệ, bị ta tả còn 1.2 tệ, đến ngươi đòi 1 tệ 8?"

"Được rồi, được rồi, lần sau không đi mua chỗ này nữa."

Ngô Mẫn Hà cũng nói.

Ba người lúc này mới khuyên được Tiền Vân.

Lục Dương cười cười, nhìn xung quanh một vòng, hỏi :"Tiểu Tiểu Thanh đâu ?"

"Ở trong phòng ngủ."

Liễu Thanh Thanh nhìn về hướng phòng ngủ chính.

"Để ta đi xem.."

Lục Dương có chút nhớ bảo bối của mình rồi, nha đầu kia chính là làm cho người ta nhớ thương, một ngày không gặp, Lục Dương đã có chút ngứa ngáy.

"Vậy ngươi đừng có làm em bé dậy đấy."

Tiền Vân nhắc nhở một câu.

Lục Dương đi vào phòng, nha đầu Lục Thái Linh đang năm lung lay trong hế, ánh mắt đã mở ra, đôi mắt bảo thạch màu đen sáng ngời, giờ phút này đang cắn bàn tay nhỏ bé của mình.

Tuy rằng không biết tỉnh dậy lúc nào, nhưng nha đầu này rất ngoan, tỉnh lại cũng không khóc, còn tự một mình chơi.

"Tiểu Tiểu Thanh, nhìn xem ta là ai."

Lục Dương thò tay, trêu chọc nữ nhi nhà mình.

Tiểu Tiểu Thanh nhìn Lục Dương, ánh mắt chớp chớp, cũng nhận ra người này là papa của mình, kêu y nha y nha vài tiếng, vẫn không thể nói chuyện bình thường.

Vuốt ve mấy sợi tóc thưa thớt trên đỉnh đầu Tiểu Tiểu Thanh, Lục Dương thò tay bế con gái lên, mùi sữa trên người con gái rất dễ chịu, không có mùi tanh.

Liễu Thanh Thanh ở bên ngoài, cũng nghe được động tĩnh trong phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy Lục Dương đang cùng con gái chơi đùa, nàng kinh ngạc đi tới, hỏi: "Tiểu Tiểu Thanh tỉnh lại lúc nào?"

"Không biết, anh vừa vào cửa đã thấy nàng chơi một mình, nha đầu này, cũng quá ngoan rồi, tỉnh lại cũng không khóc..."

Lục Dương ôm con gái dạo một vòng.

Tiểu Tiểu Thanh phát ra tiếng cười ha ha ha."

"Tiểu Tiểu Thanh rất biết điều."

Liễu Thanh Thanh cũng rất thích con gái của nàng.

Bảo bối biết điều như vậy, ai mà không thích cơ chứ.

Thấy được mẹ, Tiểu Tiểu Thanh có chút chê ông bố Lục Dương, giang tay muốn mẹ ôm, Liễu Thanh Thanh tiến lên, đem Tiểu Tiểu Thanh nhận lấy...

"Hài tử khả năng đang đói bụng.."

Liễu Thanh Thanh nói ra.

"Ăn lần trước khi nào?"

Lục Dương hỏi.

"Trước khi ăn cơm, cũng qua hai đến ba tiếng rồi." Liễu Thanh Thanh suy nghĩ một chút.

"Vậy để anh đi pha sữa bột."

Lục Dương đi tới phòng khách tìm được bình sữa của Tiểu Tiểu Thanh, hướng đi lấy một ít sữa bột, những sữa bột này đều là nhập khẩu từ nước ngoại, là loại phẩm chất cao, do Từ Phương Niên mua sắm, chất lượng tuyệt đối không có vấn đề.

Vừa mới ầm ì về vài vụ sữa bột, điều này làm Lục Dương đối với sữa bột trong nước không quá yên tam.

Pha xong bình sữa.

Lục Dương trước thử vài miếng, độ nóng vừa vặn, mới cầm vào phòng.

Tiểu Tiểu Thanh đang nằm trên tay mụ mụ, thấy Lục Dương cầm đồ ăn đi vào, liền giãy giụa muốn sang bên kia.

Lục Dương vui vẻ.

Lung lay bình sữa trong tay, cười nói: "Tiểu nha đầu này, chỉ chơi với người nào có đồ ăn, trách không được lúc trước một mực không cho ta ôm."

"Tiểu hài tử đều như vậy, nhanh cho con ăn đi, xem con vội chưa kìa."

Đừng nhìn hài tử còn không lớn, nhưng khí lực cũng không nhỏ, Liễu Thanh Thanh phí hết sức lực, mới đem nha đầu này đè lại, không cho nàng nhào ra

"Không vội, không vội."

Lục Dương đi đến bên cạnh Liễu Thanh Thanh cùng em bé, ngồi xuống, lung lay cái chai nói ra: "Tiểu Tiểu Thanh, gọi ba ba, ba ba liền cho ngươi uống."

Tiểu nha đầu tho tày muốn cầm lấy cái bình, không có ý gì muốn kêu ba.

Liễu Thanh Thanh nhìn Lục Dương chơi đùa vui vẻ như vậy, cũng ở bên cạnh ồn ào nói ra: "Tiểu Tiểu Thanh, kêu ba ba đi."

"Kêu ba ba."

Lục Dương lần nữa chơi đùa với con gái.

Tiểu Tiểu Thanh một mực không cầm được cái bình, có chút nóng nảy, liền kêu y y nha nha.

"Không được, không được, không nghe thấy gì cả." Lục Dương nhìn Liễu Thanh Thanh, đem cái chai đặt ở bên miệng nàng, nói ra: "Kêu ba ba."

Liễu Thanh Thanh biết rõ Lục Dương trêu trọc Tiểu Tiểu Thanh, liếc hắn một cái, nhưng vẫn ôn nhu kêu một tiếng : "Ba"

Nói xong.

Trên mặt liền xuất hiện rặng mây đỏ.

Xưng hô thế này, cũng quá ngượng đi.

"Cho em uống."

Liễu Thanh Thanh nhận lấy, giả vờ uống một ngụm, trả lại cho Lục Dương.

Tiểu Tiểu Thanh thấy được, càng thêm sốt ruột, vẫn muốn đoạt lấy cái bình, nhưng nàng là một con thú con, làm sao có thể là đối thủ của hai đại nhân này được.

Chỉ có thể nhanh chóng xoay quanh.

"Kêu ba ba, kêu một tiếng liền cho con."

Lục Dương lần nữa nói ra.

Tiểu Tiểu Thanh òa khóc lên.

Ngoài cửa, Tiền Vân nghe thấy tiếng khóc em bé thì vội vàng chạy tới, đoạt lấy bình sữa trên tay con trai, đưa cho Tiểu Tiểu Thanh, nói ra: "Tiểu Tiểu Thanh ngoan nào ,không khóc, nãi nãi ở đây..."

Nói xong còn oán giận một câu.

"Hai người các cũng ngươi thật là, nào có hài tử ba bốn tháng tuổi biết nói?"

Lục Dương cười khan một tiếng, nói ra: "Con của mẹ là thiên tài, đây không phải là con gái của con cũng là thiên tài sao, không nghĩ tới, là một nha đầu ngốc."

"Tiểu Tiểu Thanh so với ngươi khi còn bé thì thông minh hơn nhiều."

Tiền Vân nhịn không được phản đòn.

Thấy Tiền Vân nhắc đến tai nạn xấu hổ lúc còn bé, Lục Dương liền sử dụng tuyệt kỹ da mặt dày ở lại, Ngô Mẫn Hà cũng đi tới, cùng một chỗ chơi đùa với tiểu Bảo BẢo, người một nhà vui vẻ hòa thuận.

Bởi vì sáng mai còn phải lái xe về huyện Thanh Sơn, nên buổi tối người một nhà đều nghỉ ngơi sớm, Tiền Vân sợ Tiểu Tiểu Thanh nhao nhao không cho Lục Dương đi ngủ mai còn lái xe, liền đem Tiểu Tiểu Thanh dọn đến phòng mình.

Trong phòng, không có tiểu nha đầu, chỉ có Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh.

Liễu Thanh Thanh rúc vào ngực Lục Dương nằm.

Do dự một hồi, nàng nói ra.

"Lục Dương, mẹ của em nói em và anh cần thương lượng một việc."