"Tiểu Khải Ái, dễ nghe không?"
Sau khi đàn xong bài hát, Lục Dương còn nghiêm túc hỏi Từ Thi xem bản thân đàn có hay không.
Từ Thi cả buối không lên tiếng.
Nàng rất muốn nói, tuyệt không êm tai, nhưng lại sợ đả kích tự tin của Lục Dương, dù sao vừa rồi hắn cũng rất cố gắng.
"Ngươi rất có thiên phú..."
Nghẹ cả buổi, Từ Thi mới nói ra một câu như vậy.
Nếu là người lạ: Tuyệt không êm tai.
Nếu có quen biết: Rất có thiên phú.
Lục Dương nhịn không được vui vẻ.
Từ Thi từ lúc nào mà tính ứng biến tăng cao như vậy.
Lục Dương đối với trình độ của mình thì tự hiểu rõ, lúc trước hắn cũng xuất phát từ hiếu kỳ, mù mờ chơi vài ngày, có thể đàn một bàn Ngôi Sao Nhỏ thôi đã rất miễn cưỡng.
Trình độ tân thủ còn chưa tới.
"Từ Thi."
Lục Dương đem đàn ghita để ở một bên, đứng dậy đi đến bên cạnh Từ Thi, đưa tay cầm lấy cằm nàng, nói ra: "Ta phát hiện, ngươi càng ngày càng biết nói chuyện rồi a, ta hỏi ngươi có dễ nghe không, vậy mà ngươi nói ta có thiên phú, đây không phải là nói nhảm sao? Có ai mà không biết ta là thiên tài?"
Nghe thấy Lục Dương tự biên tự diễn, Tư Thi nhịn không được cười.
Nụ cười này, so với bông hoa còn đẹp hơn.
Trong lúc nhất thời, làm cho Lục Dương nhìn đến ngây người.
Trong phòng chỉ có cô nam quả nữ, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Từ Thi, trong lòng Lục Dương khó tránh khỏi cũng sẽ đứng núi này trông núi nọ.
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay Từ Thi, nói ra: "Từ lão sư, cuộc thi tiếng Anh cuối kì, thành tích tiếng Anh của ta không tốt lắm, ngươi nói phải làm sao đây?"
"Không biết."
Từ Thi lắc đầu.
Sắc mặt nàng đỏ bừng, không biết là bởi vì bị Lục Dương cầm tay khiến cho nóng, hay là bởi vì xưng hô của Lục Dương.
Lúc trước còn là Tiểu Khải Ái, nay biến thành Từ lão sư rồi.
Xưng hô quả thực thay đổi rất nhanh.
"Trước ngươi không phải nói, giúp ta học bổ túc tiếng Anh sao? Hiện tại thành tích tiếng Anh của ta kém như vậy, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm...Vì vậy..."
Ánh mắt Lục Dương đánh giá trong phòng một cái.
"Ngươi muốn làm gì?"
Từ Thi khẩn trương hỏi.
Nhắc đến chuyện học Tiếng Anh, Từ Thi biết rõ Lục Dương khẳng định đang nghĩ lung tung trong đầu, lúc trước cũng đều như vậy, mỗi lần dạy học tiếng Anh, nàng liền bị Lục Dương khi dễ.
Lần đó cũng ở trong căn nhà này.
"Đương nhiên là học bổ túc rồi, ngay mai ta phải về nhà, hôm nay vừa vặn, ta muốn mời Từ lão sư, giúp ta học bổ túc tiếng Anh."
Nói xong câu đó, thừa dịp Từ Thi không chú ý, Lục Dương liền đem nàng bế lên.
Từ Thi kinh hô một tiếng, vùng vẫy hai cái, nhưng khí lực của nàng, sao có thể so lại với Lục Dương, đẩy đẩy tượng trung vài cái, liền biết không làm gì được, sau đó miệng của nàng bị chặn lại.
Cả thế giới dường như yên tĩnh.
Vù vù vù....
Nửa ngày sau.
Từ Thi mới dùng hết sức đẩy Lục Dương ra.
Miệng lớn thở phì phò.
Áo nàng có chút lộn xộn, tóc cũng tản ra, một đôi mắt bảo thạch phức tạp nhìn nhìn, có mừng rỡ, có sợ hãi, có chờ mong, cũng có chút lo lắng...
"Không được!"
Suy nghĩ một hồi.
Từ Thi lắc đầu, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần khẩn cầu.
"Vì sao, hôm nay không ai quấy rầy chúng ta."
Lục Dương nhìn nàng.
"Bởi vì...Bởi vì.."Từ Thi đỏ mặt tới tận mang tai, xấu hổ không thôi, nàng cắn răng nói ra: "Bởi vì đây là nhà của Nguyệt Nguyệt tỷ, chúng ta không thể..."
"Đây chẳng phải nói, đổi chỗ khác, có thể...Có thể học bổ túc rồi hả?"
Lục Dương cười nói.
Nghe được Từ Thi nói vậy, Lục Dương cũng từ bỏ suy nghĩ trong lòng, cơm cũng không cần ăn vội...Từ Thi nói không sai, ở chỗ này, đúng là rất có áp lực.
Từ Thi không lên tiếng.
Lời này, nàng sao có thể nói ra miệng.
Lục Dương thấy nàng chấp nhận, liền cười nói: "Ngươi đợi đấy, chờ sau khi tựu trường, ta sẽ mua một căn phòng cho ngươi..."
Mua một căn phòng bây giờ là chuyện rất đơn giản, nhưng ngày mai phải về nhà, thời gian hiển nhiên không còn kịp.
"Vậy...Vậy sao ngươi vẫn chưa chịu dậy."
Từ Thi đẩy Lục Dương.
"Hắc hắc."
Nở nụ cười hai tiếng, Lục Dương mới đứng dậy, sửa sang lại y phục của mình, Từ Thi cũng đứng dậy, bận rộn sửa lại đầu tóc rối bời.
Mặt của nàng đỏ như quả hồng vậy.
"Một mình ngươi ở chỗ này có sợ không, nếu không tối nay ta ở đây, ngươi yên tâm...Tuyệt đối sẽ không bắt nạt ngươi nữa."
Lục Dương kéo màn cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Mặt trời bên ngoài vẫn còn chút chướng mắt.
"Không...Không cần, ta không sợ..."
Từ Thi vội vàng lắc đầu.
Nàng không tin lời nói Lục Dương.
Thực đến buổi tối, nếu Lục Dương không coi trọng chữ tín, nàng cũng không có biện pháp...
"Ngươi xác định, phòng ở lớn như vậy, một mình ngươi ở sẽ không sợ sao, ta thế nhưng được nghe nói." Lục Dương còn chưa nói hết câu, đã thấy Từ Thi tranh thủ lấy hai tay bịt tai.
Xem ra, nàng đoán được Lục Dương muốn nói gì rồi.
Lục Dương chỉ vừa mới suy nghĩ ra cậu chuyện xưa, còn chưa kịp nói đã phải cất đi, tiểu nha đầu này, hiện tại càng ngày càng thông minh hơn rồi, không biết có phải do học được từ Trần Thu Nguyệt không.
Ting ting ing.
Điện thoại đặt ở trên chăn vang lên.
Từ Thi cầm lên nhìn, có chút khẩn trương nhìn thoáng qua Lục Dương nói ra: "Là Nguyệt Nguyệt tỷ gọi tới."
Lục Dương nhìn thoáng qua ghi chú đại tỷ trên màn hình, hắn vội vàng nói: "Ngươi nghe đi, ta đi trước, ngươi đừng có nói là ta đến đây."
Nói xong Lục Dương đi ra khỏi phòng ngủ, một lát sau, liền nghe thấy thanh âm đóng cửa.
Từ Thi vụng trộm cười cười, sau đó nhận nghe điện thoại.
"Nguyệt Nguyệt tỷ."
"Từ Thi, ngươi qua chưa? Cha ta trưa nay tới đón ta, vì vậy sớm rời đi, ngươi có nhiều đồ như vậy, nhờ Thẩm Yên chuyên giúp đi."
"Ta đã chuyển rồi, Nguyệt Nguyệt tỷ, ngươi đến nhà chưa?" Từ Thi nhỏ giọng nói.
Trần Thu Nguyệt nói ra: "Nào có nhanh như vậy, mới vừa lên đường cao tốc không được bao lâu, còn phải đợi thêm mấy tiếng, ngươi chuyển nhanh như vậy, không phải có hắn chuyển dùm chứ, hắn ở đâu? Có phải đang đứng bên cạnh hay không?"
"Không có, không có ở đây, hắn đi rồi."
Từ Thi lập tức khẩn trương hẳn lên.
"Thật sự không có ở đây? Từ Thi, ngươi nói cho ta biết, có phải hắn khi dễ ngươi rồi không?"
"Không, không có...Hắn mua dưa hấu tặng ta xong rồi đi."
"Ừ, tốt, nếu hắn dám khi dễ ngươi, ngươi đừng sợ, nói cho ta biết.." Trần Thu Nguyệt ở trong điện thoại dặn dò.
"Tốt.."
Hàn huyên một hồi, điện thoại tắt máy.
Từ Thi vỗ vỗ bản thân, vừa rồi dọa chết người đi, Nguyệt Nguyệt tỷ thật lợi hại, một cái liền đoán được Lục Dương đã tới, cũng may ta không nói dối.
Từ Thi đối với Trần Thu Nguyệt rất bội phục.
Giống như nàng hiểu rất rõ Lục Dương.
Cầm lấy đàn ghita bị Lục Dương để ở một bên, Từ Thi để vào trong hộp, đi ra ngoài, xác định cửa chính đã đóng, nàng lại khóa thêm một cái cho đảm bảo.
Do dự một hồi, nàng cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc.
"Xin chào, ta muốn mua phòng."
"Từ phu nhân, căn phòng nhỏ lần trước, phu nhân suy nghĩ kỹ chưa?"
"Ừ, sáu mươi lăm vạn đắt lắm, có thể bớt chút được không, ta có thể thanh toán một lần..."Từ Thi có chút khẩn trương hỏi, nàng nhớ kỹ Lục Dương căn dặn, đi mua phải trả giá.
"Hiện tại giá nhà Lục Thành đang tăng cao, sáu mươi lăm vạn mua một căn phòng hai phòng ngủ đã rất có lợi, giá cả thật sự không cao."
"Vậy sáu mươi bốn vạn được không?"
"Sáu mươi bốn vạn? Phu nhân nhất định muốn mua sao? Vậy nếu như muốn, ta có thể giúp xin giảm giá..."
"Muốn mua."
"Vậy được, nửa tiếng sau, chúng ta sẽ gọi điện lại."
"Tốt."
...
...