Quả dưa hấu này khá lớn, hai mươi tệ cũng đáng, trả tiền, Lục Dương mang theo dưa hấu, hướng phía phương hướng trường học đi tới.
Hắn và Từ Thi đã hẹn, một hồi sẽ gặp mặt ở đây.
Cũng không mất bao lâu, Lục Dương ở cửa Tây Môn chờ một hồi, liền nhìn thấy Từ Thi cầm hàng lý từ trên xe bus trường học đi xuống. Trên mặt hắn lập tức nở ra nụ cười, hết sức vui mừng.
Đổi lại trước kia, Từ Thi tuyệt đối không dám một mình ngồi trên xe bus trường học, bởi vì không biết nói sư phụ chỗ nào xuống xe, hơn nữa, trên xe còn rất nhiều người lạ, nàng không nhận thức được.
Nhưng hiện tại.
Từ Thi hiển nhiên đã vượt qua chướng ngại trong lòng.
Ngoài trừ có hơi chút hướng nội với nhát gan ra, đã không còn vấn đề nào khác, hướng nội cùng nhát gan hiển nhiên không phải vấn đề về tâm lý, chỉ là tính cách bất đồng, hơn nữa, còn lộ ra vẻ đáng yêu.
Từ Thi thấy được Lục Dương, vội kéo hành lý bước nhanh tới.
"Nguyệt Nguyệt tỷ đâu?"
Từ Thi nhìn xung quanh một vòng, nàng nhớ kỹ sau khi tan học, Trần Thu Nguyệt đi cùng Lục Dương một chỗ đấy."
"Nàng ấy về nhà rồi, không có nói cho ngươi biết sao."
Lục Dương cười cười, thò tay đem hành lý Từ Thi nhận lấy, sau đó đem dưa hấu trên mặt đất cầm lên, đặt ở trên đó, để cùng một chỗ trên hành lý.
"Nguyệt Nguyệt tỷ chưa nói a."
Nghe được Trần Thu Nguyệt đã trở về, Từ Thi không hỏi gì, nàng lại nhìn dưa hấu của Lục Dương, nói ra: "Quả dưa hấu này thật lớn a."
"Coi như cũng được, coi như cũng được, vừa rồi mua ở ven đường, đợi lát nữa về, chúng ta cắt thành hai nửa, ngươi cầm lấy một nửa mà ăn."
Lục Dương vỗ vỗ dưa hấu nói ra.
"Vậy trong nhà có muỗng sao?"
"Ta nhớ hình như có."
"Ừ, vậy trước đi xem, nếu không có muỗng, ta xuống dưới mua."
Đến chung cư Hoa Đình, ngồi thang máy lên tầng sáu, Từ Thi lấy ra chìa khóa mà Trần Thu Nguyệt giao cho, cẩn thận đem phòng mở ra, mùa hè này, nàng sẽ một mực ở đây.
Lục Dương đi vào phòng bếp, mở tủ bát ra tìm tìm, tìm được một cái muỗng sắt nhỏ, lấy dao phay ra rửa một chút, sau đó cầm theo muỗng dao đi ra ngoài.
Đem dưa hấu bổ thành hai.
Quả dưa hấu này rất tươi, nhìn qua liền biết vừa mới được hái, không rửa cũng chả sao.
Từ Thi đem hành lý cất vào trong phòng, thời điểm đi ra, liền nhìn thấy Lục Dương bổ xong quả dưa hấu,, dưa hấu bị cắt thành hai nửa, phía trên còn để cái muỗng.
Nhìn quả dưa hấu đỏ tươi, Từ Thi nuốt một ngụm nước bọt.
Quả dưa hấu này cũng quá tươi rồi.
Thật nhiều nước.
"Ngươi tới chọn đi."
Lục Dương chỉ vào hai miếng dưa hấu trên bàn.
Hắn vừa rồi một mực không nhúc nhích, chính là để Từ Thi lựa chọn.
Dưa hấu không có khả năng đều đều như vậy, hai mặt dưa hấu, một bên rõ ràng nhiều nước hơn bên kia một chút, Từ Thi nhìn nhìn, sau đó lựa nửa dưa hấu ít nước.
Quả nhiên.
Không ngoài dự liệu của Lục Dương, Lục Dương biết Từ Thi nhất định sẽ chọn như vậy, thật đúng là một tiểu nha đầu khả ái, thừa dịp Từ Thi còn chưa bắt dưa hấu tới tay, Lục Dương đã nhanh hơn một bước, đem nửa kia nàng chọn lấy mất, nói ra: "Ta chọn cái này, ngươi ăn cái kia đi."
Từ Thi chớp chớp đôi mắt sang to của mình, nhìn nhìn một nửa còn lại, nói ra: "Ta ăn không hết nhiều như vậy."
"Ăn không hết thì từ từ ăn, trên tủ lạnh còn có màng ni lông, ăn không hết bọc lại để vào tủ lạnh, dưa hấu ướp lạnh ăn rất ngon."
Lục Dương bên này, đã bắt đầu ăn.
Ăn vài miếng, liền thoải mái không thôi.
"Quả dưa hấu này không lỗ a."
Mùi vị dưa hấu rất ngon, ngọt nhiều nước, mấu chốt là loại cảm giác vô cùng mát mẻ, giống như dưa được để trong tủ lạnh, ăn vào bụng mát lạnh sảng khoái
Từ Thi thấy Lục Dương bắt đầu ăn, do dự một chút cũng ăn theo.
Một nửa miếng dưa của Lục Dương rất nhanh được giải quyết hết, Từ Thi thì hiển nhiên một lần không xử lý được nhiều như vậy, ăn gần một nửa, liền dùng màng bao lại, bỏ vào trong tủ lạnh.
Lục Dương lau miệng, đứng dậy đi tới phòng Từ Thi nhìn nhìn.
Giường chiếu đã trải xong.
Đầu giường có một cái bàn vẽ.
Ở góc tường có một hộp đàn ghita, nhìn qua, rất có khí thức nghệ thuật.
Cái hộp đàn ghita này Lục Dương đã từng nhìn thấy ở trong nhà Từ Thi lúc ở Kim Lăng, không biết nàng mang tới lúc nào, còn để ở đây...Xem ra, Trần Thu Nguyệt đã sớm ý định cho Từ Thi một căn phòng a.
Cái bàn làm việc của Từ Thi, cũng đi theo tới đây.
"Nhìn cái gì vậy."
"Đây không phải cây đàn ghita ở nhà ngươi chứ?"
Lục Dương chỉ chỉ vào góc tường.
Từ Thi nhẹ gật đầu, nói ra: "Ừ, khai giảng mẹ ta đưa ta đến trường, nên cùng một chỗ mang tới."
"Cho ta thử một lần."
Lục Dương đi qua, mở ra hộp đàn ghi ta
"Ngươi cũng biết đàn à?" Từ Thi có chút kinh ngạc hỏi.
Lục Dương cười nhạt một tiếng: "Đàn ghita mà thôi, cũng không phải chuyện gì khó, đối với thiên tài như ta, học một tuần là được, rất đơn giản."
"Thế sao lúc trước, không thấy ngươi nói qua biết chơi đàn ghita"
Từ Thi có chút hoài nghi hỏi.
Một tuần lễ học đàn ghita, cũng không phải không được, chỉ là đối với yêu cầu với thiên phú tương đối cao.
"Trước ngươi cũng không cho ta cơ hội thể hiện a."
Lục Dương cười cười.
Lấy ra đàn ghita, đặt ở trên tay vuốt vuốt một hồi, làm bộ thử âm điệu, Lục Dương nói ra: "Ta sẽ đàn một bài để cho ngươi thấy tài năng của ta."
"Tốt, ngươi chờ một chút."
Từ Thi chuyển cái ghế tới, làm cho Lục Dương ngồi đàn, còn nàng đứng ở một bên, chờ mong nhìn Lục Dương biểu hiện.
"Tăng."
Đàn ghita vang lên, sau đó truyền ra tiết tấu hỗn loạn, thanh âm tạp nham, lúc cao lúc thấp, Từ Thi ở bên cạnh miễn cưỡng nghe được, là một đoạn nhạc thiếu nhi, Ngôi Sao Nhỏ Trên Trời, Thắp Sáng Dải Ngân Hà..
Miệng nàng cong tít lên, khóe mắt lộ ra nụ cười.
Lục Dương lại lừa nàng...
Hắn căn bản không biết đàn a.