Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 906: Lục Dương Lại Lừa Nàng (1)




"Một tệ hai một cân, tổng cộng mười cân, mười hai tệ."

Người bán dưa đem dưa hấu để vào trong túi.

Tiền Vân từ ví tiền lấy ra mười hai tệ, đưa cho người bán hàng rogn, vừa rồi trải qua một phen cò kè mặc cả, nàng đem giá từ năm tệ đưa xuống còn một tệ hai, tổng cộng tiết kiệm được gần bốn tệ, tuy rằng hiện tại trong nhà căn bản không thiếu tiền như trước, nhưng Tiền Vân tiết kiệm đã thành quen.

"Nhận người mười hai tệ, ngươi lấy đi."

Người bán hàng rong đem đưa hấu đưa cho Tiền Vân.

Tiền Vân mang theo dưa hấu, vẻ mặt tươi cười, cảm thấy hết sức rẻ, thời điểm nàng quay người tính về nhà, bỗng nhiên nhìn vào tiệm cơm trước mặt, sắc mặt liền cứng lại.

"Là tiểu Dương."

Tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng Tiền Vân vẫn có thể nhận ra con trai mình, sáng sơm ngày hôm nay còn do nàng đưa quần áo cho con, làm sao có thể nhận sai, người nào cũng có thể nhận sai, cũng không thể nhận lầm con mình được.

Đương nhiên.

Đây cũng không phải điểm mấu chốt.

Mấu chốt bên cạnh nhi tử, là một nữ sinh có mái tóc dài màu đỏ, nhìn qua cũng không tệ, hai người thân mật ngồi một chỗ, nữ sinh còn gấp đồ ăn cho con mình, nhìn qua liền biết quan hệ không bình thường, ở đối diện, là một trung niêm nam tử, không biết là ai...

"Cái tên tiểu tử thúi này."

Tiền Vân sắp bị làm tức chết.

Nhi tử cuối cùng trêu chọc bao nhiêu nữ sinh a, một Quan nha đầu cũng đã rất phiền toái, hiện tại lại xuất hiện một người nữa, chuyện này về sau giải quyết thế nào.

Tiền Vân rất thất vọng, không biết nên làm sao cũng không biết nên nói chuyện này với nhi tử không, quá khó khăn.

"Dưa hấu có vấn đề sao?"

Người bán dưa thấy Tiền Vân một mực đứng trước cửa hàng không rời đi, cẩn thận hỏi.

"Không, không có.." Tiền Vân hướng phía tiệm cơm nhìn thoáng qua, sau đó hít sâu một hơi quay người rời đi, nhi tử đã trưởng thành, loại chuyện này, đợi lúc không có ai rồi hỏi.

Trong tiệm gà lão Trương.

Ba người rất nhanh đem Đại Bàn Kê giải quyết xong một nửa, Lục Dương lại bảo lão bản vắt chút chanh vào, dính thêm chút chanh, mùi vị hết sức không tệ.

"Cha, người nhìn gì vậy?"

Trần Thu Nguyệt nhìn nhìn Trần Kinh Vĩ, tò mò hỏi.

"Vừa rồi có người ở bên ngoài nhìn chúng ta."

Trần Kinh Vĩ có chút không chắc nói.

"Có người nhìn chúng ta?"

Lục Dương nhìn lại, qua cửa thủy tinh, có thể nhìn rõ bên ngoài đường, nhưng không có phát hiện ra ai chú ý đến bọn hắn.

"Vừa mới rời đi."

Trần Kinh Vĩ giải thích nói.

"Cha, người nhìn lầm rồi, ai mà rảnh rỗi nhìn chằm chằm vào chúng ta làm gì, không phải là mỹ nhân nào đó, bị vẻ bề ngoài anh tuấn của cha hấp dẫn chứ." Trần Thu Nguyệt hút một cái ,đem cọng mì hút vào trong miệng.

Lục Dương cũng nhìn nhìn Trần Kinh Vĩ.

Trần thúc thúc này, lớn lên cũng không tồi, cũng thuộc loại nam nhân trung niên thành thục, từ bộ dạng có thể nhìn ra, lúc còn trẻ, tuyệt đối là soái ca.

Đương nhiên, từ vẻ đẹp của Trần Thu Nguyệt cũng có thể nhận ra, không phải gien cha mẹ tốt, làm sao có thể sinh ra con gái xinh đẹp như vậy.

"Nha đầu này, nói bậy bạ gì đó, ta chỉ thuận miệng nói một chút, khả năng nhìn lầm đi."

Đối với nữ nhi bảo bối này, Trần Kinh Vĩ có chút bất đắc dĩ.

Nhớ tới lúc còn trẻ, mình phong lưu lỗi lạc cỡ nào, nữ sinh thích hắn, có thể xếp từ đầu đường đến cuối hẻm, bây giờ đến cả con gái của mình cũng không quản được, thậ sự quá thất bại.

Một bữa cơm rất nhanh kết thúc.

Ba người đều ăn rất no, Trần Kinh Vĩ đứng dậy tính tiền, sau đó ba người rời đi.

Chiếc Passast đỗ tại ven đường.

Trần Kinh Vĩ lái xe tới đây, đi đến ven đường, nhìn chiếc balo lệch vai trên người con gái, hỏi: "Còn chỉ có mấy thứ này thôi sao?"

"Đúng vậy, chỉ có balo này thôi."

Trần Thu Nguyệt gật đầu.

Ở bên ngoài trường có nhà ở, tiện nghi hơn nhiều, cũng không giống như lúc trước khi được nghỉ, thứ gì cũng mang về nhà, bên trong chiếc balo này, chỉ là ví tiền cùng đồ trang điểm.

Thấy con gái không quên thứ gì, Trần Kinh Vĩ cũng không hỏi nhiều, dù sao ở nhà cái gì cũng không thiếu, rồi hắn nhìn Lục Dương nói ra: "Tiểu Dương, thời gian cũng không còn sớm, lái xe còn phải mất bốn năm tiếng mới về nhà, thúc cùng Nguyệt Nguyệt đi trước, có thời gian, cháu tới Giang Thành, thúc thúc mang cháu ra ngoài chơi."

"Được, có thời gian cháu sẽ tới."

Lục Dương gật đầu.

"Lục Dương, ta đi rồi, ngươi cẩn thận một chút."

Trần Thu Nguyệt lắc lắc điện thoại.

Lời này, đoán chừng chỉ có mình Lục Dương là hiểu có ý gì.

Hắn cười nói: "Yên tâm đi, sẽ không để em thất vọng."

Sau đó hắn bị Trần Thu Nguyệt trừng mắt nhìn, Trần Kinh Vĩ ở một bên, có chút nghe không hiểu ám hiệu giữa hai người, thấy xe bus sắp lái tới, hắn lên xe, khởi động.

Trần Thu Nguyệt leo lên ngồi phía sau.

"Đi đây."

"Thuận buồn xuôi gió."

Lục Dương vẫy vẫy tay.

Đưa mắt nhìn chiếc Passat màu đen rời đi, biến dần trong tầm mắt.

Lục Dương cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, có một cuộc gọi nhỡ, là Tiền Vân gọi tới.

Đem điện thoại gọi lại, Lục Dương nói ra: "Mẹ, mẹ gọi cho con làm gì, con trưa nay ăn rồi."

Lục Dương còn tưởng rằng mẹ gọi mình về ăn cơm."

"Biết ngươi ăn rồi, chờ ngươi về đây rồi nói"

"A, vậy được."

Cúp điện thoại.

Lục Dương bỗng nhiên có chút mờ mịt, nhớ lại đoạn hội thoại vừa rồi, nàng làm sao biết mình ăn?

Lắc đầu, Lục Dương không tiếp tục nghĩ tới chuyện này nữa.

Ngày mai sẽ phải về quê, còn dư lại một chút sự tình, phải xử lý mới được.

Ấn điện thoại, Lục Dương gọi cho Từ Thi.

"Tiểu Khải Ái, ăn cơm chưa?"

"Ăn, ăn rồi."

Từ Thi nhỏ giọng đáp lại, đối với xưng hô này, nàng có chút không quen.

"Ăn gì?"

Lục Dương tiếp tục hỏi.

"Đậu hũ trắng."

"Đậu hũ phơi khô, còn có nước đậu hũ."

"Đậu hũ phơi khô."

"Ăn ở đâu?"

"Căn tin ở tầng ba."

"Ăn ngon không."

"Ăn ngon."

"No chưa?"

Hai người một hỏi một đáp, trò chuyện đến mười mấy phút sau mới dừng lại, sau khi cúp điện thoại, Lục Dương đi đến ven đường, nhìn quầy hàng bán dưa, vừa rồi hắn cũng chú ý tới nơi này, dưa hấu ở đây rất tươi, để trên quầy còn tỏa ra hơi nước, lá cây còn rất tươi, hẳn là vừa hái xuống không được bao lâu.

"Dưa kỳ lân, bổn địa, nếm thử không."

Người bán hàng rong rõ ràng không muốn bỏ qua mối sinh ý này.

"Bao tiền một cân."

Lục Dương ôm lấy quả dưa vỗ vỗ, dưa hấu phát ra thanh âm nặng tùng tùng, điều này nói rõ hắn là một người sành ăn dưa dấy. Hoa văn dưa hấu không tồi, cuống dưa uốn lượn, rốn dưa hấu cũng rất nhỏ, là dưa hấu thượng phẩm. Đối với việc lựa chọn dưa hấu, Lục Dương vẫn còn rất tâm đắc.

"Đồng học, không đắt, một tệ tám một cân."

Người bán hàng cũng nhìn mặt mà nói chuyện, dù sao gặp được người muốn mua hoa quả ăn cũng quá ít, nên giá tiền của hắn cũng căn cứ vào người muốn mua giảm đi một chút, dù sao, dưa hấu còn nhiều, để lâu sẽ hư, tận lực bán hết là được.

Nhưng gặp được loại sinh viên có bộ dạng như Lục Dương, liền biết không thiếu tiền, nên giá cả cao hơn một chút, dù sao quầy hàng cũng thường xuyên đổi, không lo lắng bị người khác biết.

"Một tệ tám, được rồi, bỏ vào túi đi."

Lục Dương nhẹ gật đầu, đem dưa đặt xuống.

Mùa này dưa một tệ tám một cân cũng tương đối mắc, bất quá, chỉ cần chất lượng dưa tốt là được, nhưng kẻ có tiền đi tiệm trái cây, một quả dưa có thể tùy tiện bỏ ra hàng trăm ngàn, chừng này tính là gì.

Lục Dương tuy nói không xa hoa lãng phí như vậy, nhưng một tệ tám một cân, cũng không cần phải đi so đo: "Lấy quả kia kìa."

Người bán hàng rất vui vẻ, ôm lấy quả dưa Lục Dương chỉ đặt lên bàn cân, không biết có phải bởi vì giá cao có chút chột dạ hay không, còn cố ý đem cân nặng ra cho Lục Dương nhìn nhìn, nói ra: "Tổng cộng hai mươi tệ ba nguyên, thu ngươi hai mươi."

"Được."