Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 905: Bố Trần Đến (2)




Lấy tính cách lười nhắc của hắn, nếu sinh hoạt giống như Lý Minh Bác, còn không bằng trực tiếp mua một khối đậu hũ mà đập đầu chết đi cho xong, hắn lại nhìn về Lưu Lỗi, hỏi: "Lỗi ca, còn ngươi."

Lưu Lỗi tùy tiện nói: "Như cũ, đi Dương Thành(Quảng Châu), giúp cha mẹ buôn bán."

"Lỗi ca về sau sẽ là một đại lão trong giới kinh doanh a."

Lục Dương trêu nghẹo nói.

Lưu Lỗi lắc đầu: "Ta so với ngươi hay Minh Bác còn kém xa, hai người các ngươi dựa vào chính mình, ta đây dựa vào cha mẹ."

Vừa mới dứt lời.

Lưu Lỗi nhìn nhìn ngoài cửa phòng học.

Sau đó kéo tay Đinh Siêu, nói: "Đi thôi."

"Đi đâu, ngươi kéo tay ta làm gì."

Siêu ca im lặng nói.

"Ăn cơm đi, không phải ngươi đói bụng sao."

Lưu Lỗi đem Đinh Siêu kéo về phía cầu thang, Lý Minh Bác ngẩng đầu nhìn, sau đó cũng hướng về Lục Dương vẫy tay rời đi, vài giây sau, Trần Thu Nguyệt đi tới.

"Mầy người bạn cùng phòng của ngươi lén lút làm gì đó."

Trần Thu Nguyệt nhìn bóng lưng đám người Siêu ca.

"Siêu ca nói hắn muốn mời khách." Lục Dương cười cười nói ra, nói xong, hắn nhìn phía sau lưng Trần Thu Nguyệt, Từ Thi đứng ở bên cạnh, giống như là một tiểu tùy tùng, hắn lại đưa tay ra, ở trên mặt Từ Thi ngắt một cái.

Không biết vì sao.

Hắn càng ngày càng ưa thích khi dễ Từ Thi rồi.

Từ Thi vội vàng thối lui sau lưng Trần Thu Nguyệt, giống như một con gà con vậy, yếu ớt nhìn hắn.

"Ngươi chỉ biết khi dễ Từ Thi."

Trần Thu Nguyệt trừng Lục Dương một cái, lúc này còn ở trước cửa phòng học ,không nghĩ tới tên này lại to gan như vậy, cũng không sợ lão sư hay đồng học thấy được.

"Không có chuyện đó, Từ Thi khả ái như vậy, anh làm sao lại khi dễ nàng." Lục Dương nhìn nhin Từ Thi đang khiếp đảm, cười cười hỏi: "Hai ngươi các ngươi lúc nào về, Từ Thi, mẹ ngươi không tới đón sao?"

Nghe nói như thế, Từ Thi lắc đầu.

Trần Thu Nguyệt nói ra: "Người nhà Từ Thi quá bận, vì vậy nghỉ hè nàng không có ý định về nhà, muốn tới công ty ở vườn khởi nghiệp đi làm."

"Nguyệt Nguyệt tỷ đã đưa chìa khóa nhà cho ta." Từ Thi ở sau lưng nhỏ giọng nói ra.

Từ Tú Vân, đúng là một người cuồng công việc, đến cả con gái cũng bỏ mặc, Lục Dương có chút bất đắc dĩ, Từ Thi nếu ở một mình trong trường, hắn có chút bận tâm, bất quá, cũng may Từ Thi lúc này, đã khác xưa rất nhiều...Không phải tiểu nha đầu mền yếu sợ xã hội.

"Ta không ở trường học, ngươi cũng không được khi dễ Từ Thi!"

Thấy Lục Dương nhìn chằm chằm vào Từ Thi, Trần Thu Nguyệt cảnh cáo nói ra.

Thần sắc Lục Dương có chút cổ quái nhìn Trần Thu Nguyệt, trong lúc nhất thời, hắn có chút không rõ, đây là cảnh cáo thật sao, còn cố ý ám chỉ hắn nữa, hừ, ngươi đi rồi, còn có thể quản được sao?

Ta cùng Từ Thi làm gì đó, ngươi chắc biết?

"Ta mỗi ngày sẽ gọi điện cho Từ Thi, nếu biết ngươi khi dễ nàng, hừ hừ..."

Trần Thu Nguyệt nhéo nhéo quyền.

Được rồi, quá ghê rồi, đây không phải là nhắc nhở, mà cảnh cáo thật luôn.

Lục Dương ngượng ngùng cười cười, không chút nào để ý tới lời uy hiếp này.

Hắn nói ra: "Em nghĩ nhiều rồi, ngày mai anh sẽ về quê, chẳng lẽ còn mang Từ Thi về quê để khi dễ sao, Lý Minh Bác cùng Thẩm Yến nghỉ hè sẽ ở đây, nếu như có chuyện, ngươi có thể tìm bọn họ nhờ hỗ trợ, hay gọi điện cho ta cũng được." Nếu nói thứ mà Lục Dương không an tâm nhất, chính là Từ Thi.

"Không cần ngươi nhắc nhở, ta đã nói với Thẩm Yến" Trần Thu Nguyệt hừ một tiếng, rồi hướng Từ Thi nói ra: "Ngươi trước đi ăn cơm, ta có chuyện cần nói với Lục Dương."

"n."

Từ Thi nhẹ gật đầu, vội vàng rời đi.

Nửa ngày sau, Lục Dương mới thu hồi ánh mắt, hỏi: "Đem Từ Thi đuổi đi, em muốn cùng anh tới cư xá sao?"

"Nghĩ gì vậy?"

Trần Thu Nguyệt vỗ vỗ balo sau lưng, nói ra: "Ta phải về rồi, cha ta vừa vặn dến Lục Thành công tác, vì vậy tới đón ta, hắn nói ta mang ngươi cùng qua ăn cơm."

"Ba của em đến rồi!"

Lục Dương khiếp sợ.

Khó trách Trần Thu Nguyệt đem Từ Thi đuổi đi.

"Ừ ừ."

Trần Thu Nguyệt nhìn nhìn điện thoại ,nói ra: "Có lẽ đến rồi, chúng ta đi thôi."

"Vậy được."

Lục Dương cũng không cự tuyệt.

Cha mẹ Trần Thu Nguyệt, hắn cũng gặp mặt, cũng không phải lần đầu tiên, nên trong lòng cũng không có chút nào khẩn trương, hơn nữa đối phương đã cố ý gọi mình, không đi mà nói, khẳng định không tốt lắm, dù sao đối phương cũng là trưởng bối.

20 phút sau.

Trường học Tây Môn, quán gà của lão Trương.

Bởi vì bây giờ đang là lúc ăn trưa, lại được nghỉ, nên trong tiệm khách nhân rất nhiều, cũng may Trần Kinh Vĩ tới sớm, chiếm được một vị trí, ngay bên cạnh cửa thủy tinh.

Trên bàn có vài món rau trộn, mốn ấm trà Hoa Lài.

"Cha."

Trần Thu Nguyệt vừa tiếng vào cửa, liền gọi một tiếng.

Lục Dương cũng kêu theo một tiếng, Trần thúc thúc.

Nhìn thấy hai người một chỗ đi tới, Trần Kinh Vĩ thật cao hứng, đặc biệt nhìn thấy Lục Dương trẻ tuổi anh tuấn, trong lòng càng thêm hài lòng, cảm thấy tiểu tử này giống như bản thân lúc còn trẻ.

Bất quá, bản thân lúc còn trẻ, còn lâu mới thành công như Lục Dương.

Thời điểm lần trước Lục Dương tới nhà bọn họ, Trần Kinh Vĩ cũng chú ý tới công ty mà Lục Dương mở, cơ hồ tận mắt nhìn thấy công ty Lục Dương từng bước lớn mạnh, cho tới bây giờ, đã thanh công ty nổi danh khắp nước.

Đúng là nhân tài giỏi giang a.

"Lục Dương, nhanh ngồi đi."

Trần Kinh Vĩ nhiệt tình đáp lại, chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện.

Lục Dương rút ra cái ghế ngồi xuống, Trần Thu Nguyệt không đợi Trần Kinh Vĩ mở lời, liền thuận theo ngồi xuống bên cạnh Lục Dương, điều này làm mí mắt Trần Kinh Vĩ hơi hơi nhảy dựng, cảm giác áo bông nhỏ của mình đã bay đi mất, vừa rồi cố ý chừa lại một chỗ trống bên cạnh, vốn ý định bảo con gái ngồi xuống đấy.

"Lão bản, có thể dọn đồ lên."

Trần Kinh Vĩ hô lão bản mang thức ăn lên, để giảm bớt lúng túng trong nội tâm.

"Lục Dương, công ty của cháu, bác một mực để ý tới, phát triển không tồi, cháu lại trẻ tuổi ,thật sự tài giỏi." Trong quá trình đợi thức ăn dọn lên, Trần Kinh Vĩ không tiếc lời tán dương, đây đều là lời nói thật, không có giả tạo, con rể này của ông thật sự quá yêu nghiệt rồi.

Lục Dương ăn một miếng rau trộn lòng bò, vừa cười vừa nói: "Coi như cũng được, cũng được, chủ yếu là đoàn đội cố gắng, cháu cũng không đóng góp nhiều."

"Có thể tìm được đoàn đội lợi hại như vậy, đó cũng là năng lực của cháu, bây giờ người trẻ tuổi có thể làm được điểm này quá ít." Trần Kinh Vĩ tiếp tục nói.

"Cha, một mực nói chuyện công ty làm gì, người lần này tới Lục Thành, không phải đi tìm nữ nhân nào đi?" Trần Thu Nguyệt mới mở miệng, liền đem câu truyện từ Bắc cực chuyển sang Nam cực.

"Nguyệt Nguyệt, Lục Dương còn ở chỗ này, con nói gì vậy, lần này ta đến đây vì chuyện của công ty, thuận tiện tới đón con, con đường hiểu lầm."

Trần Kinh Vĩ ho vài cái, vội vàng uống vài ngụm trà.

"Có thiệt không đó, còn có chút không tin lắm."

Vẻ mặt Trần Thu Nguyệt hoài nghi không thôi.

Phụ thân của mình có đức hạng gì, nàng cũng tận mắt nhìn thấy.

Miệng nam nhân, có thể lừa cả ma quỷ, tuyệt đối không thể tin!

"Đương nhiên là thật, không tin mà nói, con hỏi mẹ xem, vẫn là nàng bảo ta tới đây, ài, ăn đi, mới vừa rồi còn thi xong, có lẽ bụng đều đói hết rồi, ăn đi, ăn đi..." Nhìn thấy nhân viên phục vụ để Đại Bàn Kê xuống bàn, Trần Kinh Vĩ liền nếm thử một miếng khoai tây.

Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt cũng cầm đũa bắt đầu ăn.

Mùi vị Đại Bàn Kê ở nhà này rất ngon, Lục Dương cũng nếm qua nhiều lần.

Trong lúc ba người bọn họ ăn cơm, một nữ nhân cầm theo rổ, đi trên đường cái.

Bên trong rổ đều là rau quả tươi, Tiền Vân đi trên đường, nhìn thoáng qua xe bán dưa hấu, hỏi: "Bao tiền một cân."

"Dưa Kỳ Lân đến từ Trung Mưu, 5 tệ 1 cân, mua mấy cân?"

Thấy khách tới, tiểu thương vội vàng nói.

"Đến mùa rồi, sao dưa còn mắc như vậy, ngươi bán cũng quá mắc đi."

"Chủng loại dưa hấu này của, ta loại tốt nhất, bao ngon bao ngọt, không ngọt không lấy tiền...Ngươi nếu mua nhiều, có thể giảm giá."

"Mua nhiều làm gì chứ, chọn một quả đi, nếu ngon lần sau lại mua."