Ngày 25 tháng 6.
Thứ sáu.
Cuộc thi cuối kì, cuối cùng cũng kết thúc, từ phòng thi đi ra, trên mặt ai nấy đều biểu lộ ra vẻ như trút được gánh nặng, đương nhiên, ngoài trừ Lục Dương, mấy môn học này, hắn toàn nộp giấy trắng.
Không phải hắn không muốn viết, chủ yếu là không biết viết gì, cái môn Toán rời rạc này, quả thực chính là biến thái, đừng nói là giải đề, chỉ đọc những ký hiệu kia thôi hắn đã xem không hiểu, mấu chốt nhất là cuộc thi lần này, trình tự chỗ ngồi cũng có chút thay đổi, Lục Dương bị xếp vào hàng đầu tiên, Lý Minh Bác thì lại ở hàng cuối cùng, Lý Minh Bác có lòng hỗ trợ, nhưng cũng là lực bất tòng tâm.
Đương nhiên.
Coi như là nốp giấy trắng, hắn cũng không lo lắng chuyện rớt tín chỉ.
Danh khí Lục Dương ở trong trường học bây giờ, không giống như sinh viên thông thường.
Cho hắn rớt tin chỉ, đây không phải là tự tìm không thoải mái sao, đừng nói đến tiền thưởng Thanh Vân kỳ này có hay không, coi như bên phái lãnh đạo nhà trường cũng không đáp ứng, một sinh viên ưu tú như Lục Dương, ngươi làm cho hắn rớt tin chỉ không phải làm mất mặt mũi của trường học à.
"Lục ca, hắc hắc, lần này thật không ngờ tới, ngươi lại bị xếp vào hàng đầu tiên, ha ha ha."
Vừa ra khỏi phòng học, Siêu ca có chút hả hê nói.
Lúc trước, Lục Dương ngồi sau Lý Minh Bác, mỗi lần đi thi đều đạt điểm chuẩn, điều này làm cho Siêu ca hết sức phiền muộn, một phòng bốn người, người có thể rớt tin chỉ cùng hắn một người cũng không có, Đinh Siêu xem ra, học kỳ lần này, Lục Dương chạy không thoát.
Không có Lý Minh Bác hỗ trợ, Lục Dương khó mà thoát khỏi, rất có thể toàn bộ điểm của hắn cộng lại cũng hơn mình.
Quá thoải mái đi.
"Ai nói với ngươi là ta ngồi hàng đầu tiên sẽ bị rớt tín chỉ."
Lục Dương liếc mắt nhìn Siêu ca, hắn làm sao không biết trong nội tâm tên này nghĩ thế nào.
Đinh Siên vẫn tiếp tục nhìn hả hê, nói: "Giả vờ, ngươi cứ tiếp tục giả vờ đi, nhìn ngươi có thể giả vờ đến đâu, thời điểm cuộc thi lần này, ta vẫn để ý tới ngưi, thấy ngươi nhiều nơi để giấy trắng, lần này khẳng định thi lại."
"Lục Dương rớt tín chỉ, ngươi cao hứng vậy sao."
Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác đi tới, người mở miệng chính là Lưu Lỗi.
"Cái này cũng không đúng..."Siêu ca cũng không hề che giấu, nói ra: "Dựa vào cái gì mà trong phòng này chỉ có mình ta rớt tín chỉ, không công bằng, có Lục Dương theo sau, trong lòng của ta cũng dệ chịu hơn một chút."
Không để ý tới Siêu ca bị vặn vẹo tâm lý.
Lục Dương cười cười, nói ra: "Siêu ca, ngươi cao hứng có phải hơi sớm rồi không, nếu không, chúng ta lại đánh cuộc đi, để xem ta có rớt tín chỉ hay không, nếu như ta rớt tín chỉ, ta mời khách, địa điểm tùy ngươi chọn, nếu như ta không rớt, chính là ngươi thua, ngươi mời khách, địa điểm chính là cửa hàng dê nướng lần trước, thế nào?"
Đinh Siêu vốn cảm thấy Lục Dương nhất định rớt tín chỉ, đến cả thiên vương lão tử cũng tin điều này, nhưng nghe xong đánh cuộc, trong lòng nhất thời cảnh giác, dù sao, cùng Lục Dương đánh cuộc, hắn giống như chưa từng thắng qua lần nào.
Mấy chuyện như đánh bạc này, hắn có chút bị ám ảnh rồi.
"Không chơi, không chơi, chúng ta là sinh viên ,không thể tùy tiện đánh cuộc."
Siêu ca lắc đầu.
"Dừng, Siêu ca, ngươi có phải không dám hay không."
Lục Dương cười cười.
Lưu Lỗi ở một bên cũng đổ thêm dầu vào lửa: "Siêu ca, ngươi không phải vừa rồi rất tự tin Lục Dương sẽ thi rớt sao, hắn ngay cả một buổi cũng không đi học ,ngươi sợ cái gì, hơn nữa lần này thi còn ngồi hàng đầu a...Nhất định sẽ được điểm 0."
Lý Minh Bác nhìn thoáng qua Lục Dương, thấy hắn bộ dạng rất tự tin, cũng nói: "Siêu ca, ngươ không phải muốn đi khách sạn năm sao thử nghiệm à, lần này nếu thắng, có thể hố Lục ca một vố a."
Lục Dương quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn về Lý Minh Bác.
Không nghĩ tới những lời này lại từ miệng Lý Minh Bác nổi tiếng trung thực, xem ra, thật đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, ở trong phòng 504 lâu như vậy, gia hỏa này cũng biến thành xấu.
Bất quá, cũng rất tốt, ngươi quá thật thà, cũng không phải chuyện tốt.
Nghe được hai người nói vậy, Siêu ca có chút động tâm, đây là bỏ nhỏ lấy lớn a, một quán dê nướng, đổi lấy khách sạn năm sao, giống như mình kiếm lời, hơn nữa, xem ra, khả năng Lục Dương qua môn không lớn.
Tỉ lệ chiến thắng của hắn hơn 99%.
Siêu ca cắn răng, nói ra: "Được ,đây chính là do ngươi nói."
"Siêu ca, ngươi đồng ý."
Lục Dương nhìn hắn.
Con cá này lại mắc câu nữa rồi.
"Ừ, ngươi cũng không thể đổi ý."
Đinh Siêu nhẹ gật đầu.
"Yên tâm, ta tuyệt đối không đổi ý, Minh Bác cùng Lưu Lỗi hai người làm chứng."
Lý Minh Bác cùng Lưu Lỗi nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ bọn hắn sẽ làm chứng ,dù sao, mặc kệ ai thắng ai thua, bọn hắn đều có thể ăn một bữa, chuyện tốt như vậy, sao lại cự tuyệt.
Hơn nữa, Lục Dương tự tin như vậy, chỉ sợ Siêu ca lại xui xẻo.
Gia hỏa này, hai năm rồi, như thế nào còn đắn do chuyện Lục Dương không rớt tín chỉ, Lục Dương kém cỏi nhất cũng được sáu mươi điểm, cho dù có Lý Minh Bác hỗ trợ cũng là không thể nào, có thời điểm, Lục Dương còn không đi thi, nhưng vẫn đạt được điểm chuẩn qua môn...Vấn đề này Siêu ca còn chưa biết.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Dương, còn có bộ dạng nửa cười nửa nín của Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác, Siêu ca cảm thấy có chút lo lắng, như thế nào cảm giác mình bị hố rồi.
Hắn lắc đầu.
Quyết định không muốn nghĩ nữa.
"Lục ca, ngươi lúc nào về quê."
Đinh Siêu hỏi.
"Hai ngày nữa."
Lục Dương thuận miệng nói.
Trước khi thi, người một nhà đã thương lượng rồi, sau khi Lục Dương thi xong, liền cùng một chỗ quay về huyện Thanh Sơn, Tiểu Tiểu Thanh đã được trăm ngày, chạy đừng ngắn cũng không có vấn đề gì.
Bọn hắn trở về, cũng có nguyên nhân một chút liên quan đến Ngô Mẫn Hà, Ngô Mẫn Hà ở thành thị có chút không quen ,dù sao, ở chỗ này, lầu trên lầu dưới đều bất tiện, hàng xóm cũng không biết ai.
Bà không có tính cách làm quen giống như mẹ Tiền Vân, ngoài trừ người trong nhà, hầu như bà không cùng người khác trao đổi gì, thời gian ngắn thì không sau, nhưng để kéo dài, loại tráng thại này khẳng định không tốt.
Ngô Mẫn Hà vốn định một mình đi về, nhưng trải qua thương lượng, liền quyết định đi chung một chỗ, Liễu Thanh Thanh cũng theo mẹ về nhà mẹ đẻ một đoạn thời gian.
"Minh Bác, còn ngươi."
Đinh Siêu lại hỏi.
Lý Minh Bác gãi gãi đầu, nói ra: "Nghỉ hè này ta không về nhà, Lục ca cũng tìm cho ta một việc làm thêm hai tháng, ban ngày ở trong nhà làm việc, buổi tối đi bán quần áo."
"Ngươi có mệt không."
Siêu ca có chút im lặng.
Sống cuộc sống đại học như Lý Minh Bác, Siêu ca cảm thấy không có ý nghĩa, còn không bằng, tốt nghiệp cấp ba xong ra ngoài làm công còn tốt hơn lên học đại học, chuyện này cũng quá lãng phí thời gian rồi.
Những nghĩ đến chuyện Lý Minh Bác cũng có bạn gái, Siêu ca có chút thương tâm...Cảm giác ông trời quá bất công.
Lý Minh Bác cười cười, nói ra: "Chuyện này tính là gì, ở quê ta, thời điểm ra đồng làm việc, còn mệt mỏi hơn này nhiều, vậy mà tiền kiếm được cũng không được mấy, ngươi biết, hiện tại ta còn một khoản vay mua nhà, không dám thư giãn, nếu mà nghỉ ngơi, thì sẽ rất phiền toái."
"Dù sao, đổi lại ta cũng không làm được."
Đinh Siêu lắc đầu.