Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 894: Tên




Hơn năm giờ chiều.

Tiền Vân cùng Ngô Mẫn Hà ở trong phòng bếp bận rộn, Lục Dương ôm Tiểu Tiểu Thanh, đang lật qua lật lại quyển sách trên bàn.

Liễu Thanh Thanh cũng ở một bên nhìn xem.

"Có tên nào thích hợp chưa?"

Liễu Thanh Thanh dùng ngón tay trỏ ở trên mặt Tiểu Tiểu Thanh nhéo nhéo, Tiểu Tiểu Thanh có chút không chịu nổi, nằm trên vai bố, hai cái tay trắng nõn đưa ra muốn bắt lấy cái tay của mẹ.

Trên người hài tử đầy mùi sữa mẹ, Lục Dương cũng rất thích mùi này, đè là Liễu Thanh Thanh ngồi xuống, ở trên người con bé hít sâu một hơi, Lục Dương lại lật qua một tờ, thì thầm: "Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm? Thanh thanh tử bội, du du ngã tư. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất lai?"

Sau khi đọc xong, Lục Dương tiếp tục nói: "Em xem một chút, bài này có mấy cái tên không tệ, Tử Cầm, Tử Bội,....Lục Tử Cầm, Lục Tử Bội, nghe rất hay."

"Nếu là song bào thai thì tốt rồi, có thể dùng hai cái tên này."

Trong lòng Liễu Thanh Thanh nhẩm đi nhẩm lại, cảm thấy cũng không tệ.

"Lần sau đẻ thêm đứa nữa."

Lục Dương cười nói.

Sắc mặt Liễu Thanh Thanh ửng đỏ, nhìn thoáng qua hướng phòng bếp, thấy hai trưởng bối đều bận rộn, không có chú ý bọn hắn trò chuyện.

"Vậy anh muốn chọn một trong hai tên này sao?"

Liễu Thanh Thanh không để ý đến vấn đề vừa rồi.

"Không vội, tiếp tục nhìn xem, ta cảm thấy hai cái tên này cũng quá thường gặp rồi, đoán chừng đặt tên chữ có không ít người, chúng ta tiếp tục nhìn xem..."

Tên Lục Dương muốn đặt cho khuê nữ mình, tự nhiên không thể giống tên người khác được, không nói độc nhất vô nhị, nhưng cũng không đến mức đi học, ở trong lớp gọi tên này, có mấy người quay đầu lại nhìn, cũng quá lúng túng đi.

Giống như thời điểm Lục Dương học cấp ba, trong lớp có hai bạn học tên Đinh Nhiễm, một người là nam, một người là nữ, thời điểm lão sư điểm danh, đều phải thêm phía trước một chữ nam hay nữ.

Lúc đó lúng túng không thôi.

Loại tình huống này, nhất định phải tránh, dù là tên họ giống nhau cũng không được.

Lục Dương tiếp tục lật qua Kinh THi, đụng phải cái tên thích hợp, hắn liền ghi xuống, còn thuận tiện nhìn chú giải phí dưới, sợ thời điểm đặt tên, xuất hiện nghĩa khác.

Không thể không nói, Lục Dương bảo Lý Minh Bác mượn cuốn Kinh Thi này, coi như mượn đúng rồi, bên trong có rất nhiều từ ngữ thích hợp với tên nữ sinh, không chỉ thật dễ nghe, hơn nữa cũng không đến mức đại chúng.

Lục Dương chọn được mấy cái.

Ví dụ như.

Từ < Kinh Thi Phong Nhã >: "Tể tể ích vương, tả hữu phụng chương. Phụng chương nga nga, mao sĩ du nghi." Câu này có Du Nghi, hàm nghĩa thông minh lanh lợi, hiện lộ rõ ràng tài năm văn chương, tên này giống nữ sinh cổ điển.

Trong < Kinh Thi Quốc Phong >: "Văn nhân sướng cốc, giá ngã kỳ", những lời này, là hinh dung phong phạm quân tử, nếu như chọn Văn Nhân trong đó, cũng có thể biểu lộ nữ sinh hơn người, phẩm chất tinh khiết như ngọc.

Còn có "Khởi đệ quân tử, mạc bất lệnh nghi" có Lệnh Nghi.

"Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề" có Y Nhân.

"Hữu mỹ nhất nhân, uyển như thanh dạng" có Uyển Như.

..

Tên quá nhiều, Lục Dương chon xong có chút hoa mắt, bất quá, trước khi ăn cơm, hắn và Liễu Thanh Thanh đã đạt thành ý kiến nhất trí, chọn ra một cái tên mà bọn họ thấy tốt nhất.

Thái Linh!

Bên trong < Đường Phong Thái Linh >

Thái linh thái linh, thủ dương chi điên. Nhân chi vi ngôn, cẩu diệc vô tín. Xá chiên xá chiên, cẩu diệc vô nhiên. Nhân chi vi ngôn, hồ đắc yên?

Lục Thái Linh, cuối cùng Tiểu Tiểu Thanh cũng có tên.

"Lấy cái này đi."

Lục Dương đóng lại Kinh Thi, dụi dụi con mắt, vừa ròi nhìn lâu như vậy, ánh mắt hắn có chút cay, hắn đem Tiểu Tiểu Thanh đang chơi đùa trên vài minh, đặt ở trên đùi, nghiêm túc nói ra.

"Lục Thái Linh...Về sau đây chính là tên của con, biết không."

Tiểu Tiểu Thanh không hiểu ông bố mình muốn nói gì, ánh mắt chớp chớp, vũng vẫy vài cái không cách nào đứng dậy, ủy khuất cong môi lên, lại muốn khóc...

"Đến đến đến, Tiểu Thái Linh, mẹ ôm, ba hư hư, không chơi vứi ba nữa."

Liễu Thanh Thanh đem Tiểu Tiểu Thanh ôm tới.

Dỗ dàng vài câu.

Tiểu nha đầu ngừng khóc.

Lục Dương có chút dở khóc dở cười, con gái hắn cũng quá dễ dụ đi, chỉ cần dỗ dành, ôm ấp vài cái, lập tức liền vui vẻ lại rồi, không giống như mấy đứa trẻ khác, một mực khóc không ngừng.

Buổi tối ngủ cũng rất ngon, chỉ cần canh đúng giờ cho ăn, trên cơ bản sẽ không gây phiền toái cho người khác, Tiền Vân luôn nói, nha đầu này yêu thương mẹ, nên mới nghe lời như vậy, so với Lục Dương khi còn bé thì hơn xa.

Không chỉ là Tiền Vân, đến Ngô Mẫn Ha đối với đứa cháu ngoại này cũng rất ưa thích, hai người làm hết sức vai trò nãi nãi của mình....

Thấy Tiểu Tiểu Thanh nhìn mình, Lục Dương giả làm cái mặt quỷ, tiểu nha đầu phốc một tiếng, nhổ ra miếng sữa.

Hặc hặc.

Lục Dương dùng khăn tay nhỏ của mình lau lau mặt cho con, lại nhịn không đước véo khuôn mặt nhỏ nhắn kia một chút, thật đáng yêu, lúc trước hắn còn lo lắng sau khi có hài tử, quá phiền toái, nhưng bây giờ chỉ có cảm giác, thật là thơm..

Khuê nữ đáng yêu như vậy, coi như có mười tám đứa Lục Dương cũng chê ít.

Một lát sau.

Tiền Vân cùng Ngô Mẫn Hà dọn đồ ăn đi ra, vẫn như cũ bốn món ăn một chén canh, ngoài trừ canh để Liễu Thanh Thanh bồi bổ thân thể ra, còn có thịt xào ớt mà Lục Dương thích ăn.

Nhìn quyển sách đặt trên bàn, Tiền Vân hỏi: "Tên nghĩ ra chưa?"

"Để Thanh Thanh nói với mẹ."

Lục Dương đem cơ hội biểu hiện này nhường cho Liễu Thanh Thanh.

Thấy vẻ mặt hai người chờ mong, Liễu Thanh Thanh ôm lấy Tiểu Tiểu Thanh, nói ra: "Đại danh của Tiểu Tiểu Thanh đã được con cùng Lục Dương nghĩ kĩ, liền đặt là Lục Thái Linh..."

"Thái Linh nào?"

Ngô Mẫn Hà hỏi.

"Để con viết cho hai người xem."

Lục Dương đứng dậy đi tìm giấy cùng bút, đem ba chữ Lục Thái Linh ghi xuống, sau khi viết xong, Lục Dương lại giải thích lai lịch cái tên này, cùng với hàm nghĩa bên trong Kinh Thi.

Sau khi nghe xong.

Tiền Vân cùng Ngô Mẫn Hà đều nhẹ gật đầu, cũng hết sức thỏa mãn.

"Tên không tệ."

Tiền Vân cường điệu nhìn hai chữ Thái Linh( 采苓 ) kia, chữ này có chút lạ, bà sợ qua mấy ngày mình lại quên mất.

"Xem kia, cũng không nhìn do ai đặt tên, con nhìn thế thôi nhưng mà là bách khoa toàn thư đấy." Lục Dương vỗ vỗ Kinh Thi, trên mặt bàn bày đầy đồ ăn, Lục Dương tiện tay ném nó qua một bên, tên đã đặt xong, thức này cũng hết tác dụng, ngày mai đưa lại cho Lý Minh Bác trả thư viện.

"Ăn cơm xong, con đem tên Tiểu Tiểu Thanh mới được nói cho ba ba của con một tiếng" Ngô Mẫn Hà nhìn Liễu Thanh Thanh nói.

"Dạ."

Liễu Thanh Thanh một tay chăm sóc Tiểu Tiểu Thanh, một tay cầm muỗng ăn cơm.

Tốc độ ăn cơm của Lục Dương rất nhanh, nhanh chóng giải quyết xong cơm trong bát của mình, hắn nhận lấy Tiểu Tiểu Thanh, làm cho Liễu Thanh Thanh có thể an tâm ăn cơm, Tiểu Tiểu Thanh yên lặng nhìn mấy người ăn cơm, cũng không nhún nhảy, giống như cảm thấy chuyện này rất thú vị.

Điện thoại ở túi quần rung lên, Lục Dương cầm lên nhìn, sau đó ôm Tiểu Tiểu Thanh đứng dậy, nói ra: "Mọi người ăn cơm đi, con mang Tiểu Tiểu Thanh ra ngoài hóng mát."

"Đã trễ thế rồi, còn ra ngoài làm gì?"

Tiền Vân có chút bận tâm.

"Ra ngoài cư xá đi dạo vài vòng, mười phút sau quay lại...''

Lục Dương nói ra.

"Thế đóng gói cho em bé cho kỹ, coi chừng cảm lạnh.."

Tiền Vân nhắc nhở.

"Biết rồi, biết rồi."

Mấy phút sau, Lục Dương ôm Tiểu Tiểu Thanh được quấn như bánh chưng đi xuống lâu, ra ngoài cư xá, hướng phía Đông đi đến, ngay tại chỗ tập thể hình, thấy được Trần Thu Nguyệt...