"Đây chính là Tiểu Tiểu Thanh sao? Thật đáng yêu!"
Nhìn tiểu hài tử trên tay Lục Dương, Trần Thu Nguyệt nhịn không được nói ra.
Tiểu nha đầu này thật đáng yêu.
Một đôi mắt to sáng ngời, giống như là bảo thạch màu đen vậy, tuy rằng bị trói thành cái bánh trưng, nhưng vẫn không có nhàn rỗi, hai tay đung đưa, cự quậy không thôi...
Coi như là Trần Thu Nguyệt, cũng không cách này cự tuyệt được thứ đáng yêu nhất thế giới.
"Đúng vậy a, vừa rồi mới đặt tên xong, kêu là Lục Thái Linh...Em có muốn ôm không?"
Lục Dương cười cười.
"Được không?"
Trần Thu Nguyệt có chút chờ mong.
"Đương nhiên được chứ."
Lục Dương cũng hy vọng Tiểu Tiểu Thanh có thể điều tiết lại quan hệ Trần Thu Nguyệt cùng Liễu Thanh Thanh.
Trần Thu Nguyệt cẩn thận ôm vào trong ngực.
Đối với cảm giác được lạ ôm vào, Tiểu Tiểu Thanh chỉ chớp chớp đôi mắt to, bộ dạng có chút mê hoặc, nhưng tuyệt đối không sợ hãi...Đổi lại những đứa trẻ khác, đột nhiên có người lạ ôm lấy, đoán chừng đã oa oa khóc lớn.
"Con bé không sợ người lạ a."
Trần Thu Nguyệt rất kinh ngạc.
Còn nhịn không được đưa tay trêu chọc tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu vậy mà nở nụ cười khanh khách.
"Tiểu Tiểu Thanh có lá gan rất lớn, người nào cũng không sợ, anh thực sự sợ nàng về sau bị bọn buôn người lừa gạt đấy." Lục Dương nhìn nhìn khuê nữ, lo lắng nói ra.
"Vậy sau này ngươi phải hảo hảo dạy nàng, không nên cùng người khác nói chuyện.."Trần Thu Nguyệt dặn dò.
"Đây là đương nhiên..."
Lục Dương gật đầu.
Nha đầu nhà mình, nhất định phải chăm sóc cẩn thận.
Tiểu Tiểu Thanh rất làm người khác ưa thích, Trần Thu Nguyệt xuất phát từ hiếu kỳ muốn xem con gái Lục Dương ra sao, nhưng sau khi xem xong, lập tức yêu thích không rời tay, không nỡ trả lại cho Lục Dương.
"Ngươi nói, ta nhận Tiểu Tiểu Thanh làm con gái nuôi được không?"
Trần Thu Nguyệt nói ra ý tưởng của mình.
Lục Dương cười cười, nói ra: "Chuyện này anh đương nhiên không có ý kiến, nhưng em phải hỏi Liễu Thanh Thanh một chút, dù sao, nàng mới là thân nương, em không phải có phương thức liên lạc với nàng sao? Có thể cùng nhau tâm sự..."
Một năm trước, thời điểm Liễu Thanh Thanh vẫn còn mở cửa hàng bán hoa, Trần Thu Nguyệt cũng biết quan hệ giữa nàng ta và Lục Dương, hơn nữa hai người còn có QQ của nhau.
"Ừ, vậy được...Qua mấy ngày, ta hỏi nàng một chút."
Trần Thu Nguyệt ôm Tiểu Tiểu Thanh, ở trên máy tập thể dục lắc lắc, tiểu nha đầu vui vẻ không thôi, đột nhiên, Trần Thu Nguyệt nhìn về phía xa, Thẩm Yên đang đi tới hướng này, giống như đã nhìn thấy nàng.
Trần Thu Nguyệt ôm lấy Tiểu Tiểu Thanh ,nói ra: "Lục Dương, Thẩm Yên tới, chúng ta tránh một chút."
"Hả?"
Lục Dương quay đầu lại nhìn, sau đó bị Trần Thu Nguyệt lôi kéo vào cầu thang.
Đến nơi này.
Trần Thu Nguyệt mới đem Tiểu Tiểu Thanh trả lại cho Lục Dương, nói ra: "Thật nguy hiểm, thiếu chút nữa bị Thẩm Yên phát hiện..."
"Phát hiện thì sao chứ?"
Lục Dương nhận lấy Tiểu Tiểu Thanh, nha đầu này, không biết có phải bị Trần Thu Nguyệt ôm cho hư rồi không, vẫn có chút không chịu cho hắn ôm, tay chân bắt loạn...
Trần Thu Nguyệt liếc mắt nhìn Lục Dương, nói ra: "Nếu Thẩm Yên phát hiện em bé này, chúng ta giải thích thế nào? Ta đây làm đại tỷ, dù sao cũng cần chút mặt mũi chứ?"
Lục Dương suy nghĩ một chút.
Quả thật cũng hơi đúng, nếu như Thẩm Yên phát hiện, quả thực giải thích không tốt lắm, đến lúc đó ai ai cũng biết thì hơi phiền toái, Lục Dương vẫn còn đến trường, cũng không muốn làm lão sư cùng bạn học đều biết mình có con gái, tuy nhiên phải nói, Tiểu Tiểu Thanh thật đáng yêu.
"Vậy sau này gặp mặt cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện."
Lục Dương nói ra.
Bên ngoài.
Thẩm Yên đi đến phòng tập thể hình, nghi hoặc nhìn xung quanh một vòng, vừa rồi nàng rõ ràng nhìn thấy đại tỷ cùng Lục Dương ở đây, hơn nữa trên tay đại tỷ còn ôm..
Như thế nào người lại biến mất rồi?
Nhìn cầu thang cách đó không xa, Thẩm Yên do dự một chút, nhưng cũng không đi tới...
Lý Minh Bác giờ này vừa dọn quán, nàng ý định đi qua hỗ trợ, không muốn bởi vì những chuyện khác mà chậm trễ thời gian, vì vậy nghi hoặc này, nàng liền cất giấu trong lòng
Ngọn đèn cầu thang tắt mấy lần, Lục Dương khục một tiếng, lại lần nữa sáng lên, nhìn nhìn bên ngoài, một mảnh đen kịt, Lục Dương nói: "Xem ra đã đi rồi."
"Để ta ra xem."
Trần Thu Nguyệt trước ra ngoài nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không có ai, mới kêu Lục Dương đi ra.
Đèn đường cư xá sáng lên.
Tiểu Tiểu Thanh bị Lục Dương ôm trong lòng bỗng nhiên òa khóa lên.
Trần Thu Nguyệt vội vàng đi tới, nhìn Tiểu Tiểu Thanh khóc lớn nàng có chút tay chân luống cuống, gấp gáp hỏi: "Mới vừa rồi còn tốt, sao lại đột nhiên khóc rồi."
"Em muốn giúp đỡ không?"
Lục Dương nhìn nhìn Trần Thu Nguyệt.
"Ta giúp đỡ thế nào?"
Trần Thu Nguyệt có chút nghi hoặc, không lý giải được ý tứ của Lục Dương.
"Nếu như anh đoán không sai, Tiểu Tiểu Thanh hẳn là đói bụng rồi..Nếu em có thể..." Lục Dương liếc nhìn Trần Thu Nguyệt, Trần Thu Nguyệt lập tức hiểu rõ, đưa tay bấm trên đùi Lục Dương một cái, nói ra: "Nói bậy bạ gì đó, ta không có...Ngươi tranh thủ thời gian mang nàng về ăn cơm đi..."
"Hắc hắc."
Lục Dương cười cười, đem Tiểu Tiểu Thanh ôm lấy, làm cho nàng dựa đầu trên vai mình, sau đó nói: "Vậy anh đi trước đây, đúng rồi, hôm nay anh có gọi cho cửa hàng điện máy, lắp cho phòng em một chiếc điều hòa, ngài mai người ta sẽ tới, lúc đó liên hệ với em, em phối hợp với bọn họ một chút."
"Lắp điều hòa?"
Trần Thu Nguyệt không nghĩ tới, Lục Dương lại an bài người lắp điều hòa cho nàng.
Đây không phải tiết tấu đi nghỉ mát sao?
"Không có vấn đề gì đâu, anh đã nói với phụ đạo viên, điều hòa các em dùng hai năm, về sau sẽ tặng miễn phí cho trường học, bọn họ cũng không cự tuyệt, hơn nữa, tiền điện còn do các em trả mà."
Lục Dương nói ra.
"Vậy được, ngày mai em xem một chút..."
Nghe được chuyện phụ đạo viên bên kia cũng biết, Trần Thu Nguyệt không còn lo lắng.
Phòng nàng ở tầng sáu, mùa hè nhất định sẽ vô cùng nóng, nếu có một cái điều hòa, nhất định thoải mái hơn rất nhiều, trong lòng Trần Thu Nguyệt có chút cảm động, xem ra Lục Dương còn có tâm.
"Vậy hôm nay em có về ký túc xá không?"
Lục Dương lại hỏi.
"Về, vừa mới chuyển phòng, sao lại không về được, hơn nữa nếu em không về, trong phòng chỉ còn Từ Thi cùng Hứa Dung Dung hai người, nếu Hứa Dung Dung lại kể chuyện ma quỷ linh tinh, nhất định Từ Thi sẽ sợ hãi."
"Ừ, vậy được, cũng không còn sớm, em về trường học đi."
"Tốt, gặp lại sau."
...
Mấy phút sau.
Lục Dương ôm Tiểu Tiểu Thanh về đến nhà.
Nha đầu kia, bình thường thì tốt, lúc khóc dỗ cũng nhanh, chỉ là một khi đói bụng sẽ òa khóc, khóc từ dưới kia đến bây giờ....Thời điểm lên lầu, hàng xóm đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn hắn.
Còn chưa mở cửa, Tiền Vân nghe thấy tiếng khóc đã mở cửa ra, nhìn Tiểu Tiểu Thanh, đau lòng nói: "Tiểu tổ tông của ta, như thế nào khóc thảm như vậy, ba ba của cháu khi dễ cháu sao?"
"Con nào dám khi dễ nàng, Tiểu Tiểu Thanh đói bụng đấy."
Lục Dương lau mồ hôi.
"Để con để con, đưa cho con."
Liễu Thanh Thanh nghe được hài tử đói bụng, vội vàng đem Tiểu Tiểu Thanh nhận lấy, sau đó ôm hài tử về phòng.