Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 893: Lật Đa Đa




"Tiểu Dương, sự tình đặt tên cho Tiểu Tiểu Thanh, ta hôm qua đã đến hỏi Khâu Bán Tiên rồi..."

Liễu Đại Giang ở trong điện thoại nói ra.

Lục Dương không nghĩ tới là chuyện này, lần trước trở về, Liễu Đại Giang hình như đã từng nói qua, không nghĩ tới thật đúng nhớ kỹ, hắn nói ra: "Tên là gì, ba?"

"Khâu Bán Tiên nhìn ngày sinh của Tiểu Tiểu Thanh, nói nàng ngũ hành thiếu nước, nên phải có chữ nước bên trong văn tự, chỉ một chữ danh, kêu Hàm, chính là nước ở cạnh chữ, một mắc khác bao gồm thư hàm."

"Hàm..."

Lục Dương niệm một tiếng, sau đó đen hai chữ nối lại thì thầm: "Lục Hàm..."

Sắc mặt Lục Dương liền thay đổi.

Hắn chợt lắc đầu nói ra: "Không được ,không được, không thể gọi cái tên này..."

Đây cũng không phải là nói giỡn, tên gì cũng được, nhưng không thể kêu là Lục Hàm.

Bên phía Liễu Đại Giang có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Lục Dương đối với danh tự này lại bài xích như vậy, hắn cũng không cảm thấy có gì không đúng, bất quá lúc đầu đã nói, tìm Khâu Bán Tiên chỉ để tham khảo, cũng không phải thật sự muốn dùng cái tên này.

Cũng không nghĩ nhiều, Liễu Đại Giang nói ra: "Vậy các con suy nghĩ tên đi, chờ khi nào có tên, nói Thanh Thanh nói với ta một tiếng."

"Ừ, tốt...Con còn muốn...Cha, chỗ bên người rất náo nhiệt sao, đang bận?"

Lục Dương nghe thấy trong điện thoại có tiếng động ầm ĩ, còn có tiếng trống tiếng pháo truyền đến.

Liễu Đại Giang nói ra: "Hôm nay là lễ khai trương nhà máy, trong huyện đến không ít lãnh đến, ta phải bỏ chút thời gian ra đây gọi điện..."

"n, vậy người mau quay về đi, lần sau nói tiếp."

Cúp điện thoại.

Lục Dương trả điện thoại cho Liễu Thanh Thanh.

"Tên của Khâu Bán Tiên đặt không được sao?" Liễu Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Lục Dương, trước khi Lục Dương quay về, nàng và Liễu Đại Giang cũng trò chuyện với nhau một hồi, nên biết rõ tên gì.

"Không tốt lắm, anh cảm thấy ba chữ nghe mới êm tai, xem ra chuyện đặt tên này, không trông cậy vào người khác được rồi, để chúng ta tự đặt."

Lục Dương thở dài.

"Vậy làm sao đây, chúng ta trước nghĩ nhiều cái tên vậy, chính anh cũng không hài lòng."

Tiểu Tiểu Thanh nằm trong nôi mở mắt, hình như là đã nhận ra bọn họ đang thảo luận về bản thân mình, Liễu Thanh Thanh vội vàng lung lay cái nôi, tiểu nha đầu mới từ từ nhắm mắt lại...

Lục Dương cũng nhìn nhìn cái nôi, thứ nay, là Tiền Vân cố ý đặt từ dưới quê mang lên, được chế tác thủ công bên phía trấn Trúc Sơn đấy, Lục Vĩ dùng chuyển phát nhanh chuyển lên Lục Thành.

Thấy Tiểu Tiểu Thanh lại ngủ, Lục Dương mới nhỏ giọng nói ra: "Anh sẽ nói bạn cùng phòng tới thư viện mượn một quyển Kinh Thi, chúng ta liền xem, xem trong đó có cái tên nào thích hợp không? Không phải nói nam Sở Từ nữ Kinh Thi sao, nhưng người có học vấn đặt tên con gái đều từ Kinh Thi, chúng ta cũng nhìn xem.."

"Vậy được."

Liễu Thanh Thanh gật đầu, cảm thấy đây là ý tưởng tốt, Tiểu Tiểu Thanh đã hơn một tháng tuổi, tuy rằng không vội nhập hộ khẩu, nhưng tên cũng không thể một mực kéo dài.

Lục Dương cầm điện thoại gọi cho Lý Minh Bác.

Sắp tới kỳ thi cuối kì, đoán chừng Lý Minh Bác sau khi chuyển phòng xong, sẽ cùng Thẩm Yên tới thư viện đọc sách đến xế chiều mới ra về...

Quả nhiên, Lục Dương không đoán sai, mới nghe, Lý Minh Bác đã nói bây giờ hắn ở trong thư viện.

"Minh Bác, giúp ta mượn cuốn Kinh Thi từ thư viện a, chờ thời điểm ngươi ra quán, ta tới lấy."

Lục Dương nhờ cậy nói.

"Được được, chút nữa ta liền đi mượn."

Trong phòng tự học tầng hai thư viện, Lý Minh Bác để điện thoại xuống.

Thẩm Yên ở một bên nhìn lại, hỏi: "Minh Bác, người nào gọi điện vậy?"

"Lục Dương gọi tới, hắn nói mượn một quyển Kinh Thi ở thư viện giúp hắn.."Lý Minh Bác gãi gãi đầu, cảm giác có chút mờ mịt, hắn không biết người bạn cùng phòng này mượn Kinh Thi làm gì?

"Kinh Thi? Thiệt hay giả, ngươi không nghe lầm chứ, hắn cần Kinh Thi làm gì?" Thẩm Yên cũng cảm thấy kỳ quái.

Lý Minh Bác lắc đầu ,nói ra: "Không biết, ta vừa rồi cũng không hỏi, chắc là để tra tư liệu đi, ngươi quên hắn là nhà văn sao?"

"Hắn lâu rồi không ra sách mới, đoán chừng cũng không viết nữa." Thẩm Yên suy nghĩ, cũng có khả năng này, dù sao đối với tác giả mà nói, đọc sách gì cũng không kỳ lạ, nàng đứng dậy ói ra: "Để ta dùng thẻ của ta đi mượn..."

"Ừ."

Lý Minh Bác nhẹ gật đầu.

Thẩm Yên cũng không trông chờ đạt được học bổng, tới nơi này chủ yếu là để phụng bồi bạn trai, nghe được Lục Dương muốn nhờ Lý Minh Bác đi mượn sách, vừa vặn có cớ để nàng đi ra ngoài.

...

Huyện Thanh Sơn, vùng ngoại thành, bên cạnh con sông.

Nơi đây lúc đầu là một mảnh dốc núi hoang vui, nhưng bây giờ đã đựng xây thành một nhà xưởng có quy mô không nhỏ.

Đèn lồng đỏ thẫm treo cao, hoa tươi cờ màu khắp nơi đều có, một đám người đứng trên đài, mấy nữ tử có dung mạo mỹ lệ, đang cầm tấm lụa đỏ đứng thành một hàng.

"Liễu xưởng trưởng, mời."

"Chủ nhiệm Quan, mời."

...

Một đám người đi đến vũ đài.

Theo tiết tấu của MC chủ trì, Liễu Đại Giang đơn giản nói vài câu, sau đó Quan Kiến Quốc cũng đi lên đại biểu huyện nói vài câu, sau đó lại cùng Liễu Đại Giang cầm kéo, hoàn thành nghi thức cắt băng.

Tách tách tách.

Hiện trưởng có rất nhiều phòng viên đến chụp, đoán chừng tin tức này có thể leo lên mặt báo.

"Chủ nhiệm Quan, cục trưởng Đàm, hai người vất vả rồi, cảm ơn cảm ơn.." Sau khi hoàn thành nghi thức cắt băng, Liễu Đại Giang cầm đến hai thùng nước hạt dẻ, được đóng gói trong một cái hộp màu đỏ hết sức tinh xảo.

"Lật Đa Đa..."

Quan Kiến Quốc nhìn tên nước hạt dẻ, cười cười ,nói ra: "Tên thực không tệ a.."

Đây cũng không phải là Quan Kiến Quốc cố ý khích lệ, trên thực tế cũng chính là như thế, cái tên Lật Đa Đa nhìn qua rất đơn giản, nhưng đọc qua có thể nhớ kỹ, nghe xong tên cũng biết là đồ uống, cảm giác so với cái tên Wong Lo Kat(Vương Lão Cát) còn tốt hơn.

"Danh tự này là do cổ đông nhà máy đặt đấy."

Liễu Đại Giang cười nói.

"Vậy vị đại cổ đông kia, khẳng định rất có tài hoa." Quan Kiến Quốc sao lại không biết cổ đông đứng sau Lật Đa Đa là ai, hắn cười cười, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Bất quá, ngược lại hắn cũng không có ý định khoa khoang đối phương đó là con rể tương lai của mình.

Liễu Đại Giang cũng lộ ra dáng tươi cười, nói ra: "Đúng vậy, đúng vậy...Hắn rất lợi hại.."

Nghe được lãnh đạo huyện tán dương con rể mình, Liễu Đại Giang cũng rất vui vẻ...

Liễu Đại Giang đem hai thùng đồ uống để vào sau xe, nói ra: "Mấy vị lãnh đạo dù sao cũng vất vả từ sáng đền giờ, trên đường trở về uống giải khát, nhóm đầu tiên chúng ta sản xuât hơn mười vạn thùng, đến lúc đó bệnh viện, viện dưỡng lão, tiểu học, đều được tặng một ít...Lật Đa Đa từ lúc xây dựng đến bây giờ, đã hơn một năm, được người trong huyện ủng hộ không ít."

"Vậy chúng ta cũng không khách khí." Hai thùng đồ uống, tự nhiên không ảnh hưởng chút nào, Quan Kiến Quốc cũng không cự tuyệt, lại tiếp tục nói: "Liễu xưởng trưởng, kỳ thật chúng ta còn phải cảm tạ ngươi, các ngươi xây dựng nhà xưởng, không chỉ giải quyết vấn đề dư thừa hạt dẻ của huyện chúng ta, mà còn tăng thêm cơ hội kiếm việc làm của người dân, cũng khiến trong huyện có thêm thuế má, trong huyện nhất định sẽ ủng hộ, đối với chuyện có lợi cho người dân, phát triển kinh tế, khiến người dân có cơ hội thoát nghèo, chúng ta đều ủng hộ."

"Có các vị lãnh đạo ủng hộ, chúng ta nhất định sẽ không phụ sự chờ mong." Liễu Đại Giang cam đoan nói.

Lại khách sao vài câu.

Một đám người Quan Kiến Quốc mới lên xe rời đi.

Trên xe, lão Đàm mở ra một thùng đồ uống, ném cho mỗi người một lọ, bản thân mở ra uống một ngụm, mắt hơi híp híp lại: "Chính là mùi vị này...Không nghĩ tới lúc sinh thời còn có cơ hội uống lại nước hạt dẻ khi bé, đợi lát nữa ta lấy thêm mấy lốc đem về, bà nhà của ta, ưa thích nhất chính là nước này, tưởng nhớ rất nhiều năm."

Quan Kiến Quốc cũng uống thử, mùi vị quả thật không tệ, so với trong tưởng tượng còn tốt hơn, hắn vừa cười vừa nói: "Người khác nếu không có ý kiến, ngươi cầm lấy thùng chưa mở, đem về uống đi...Dù sao mấy ngày tới, ở trên thị trường đều có thể mua được."

Hai người trên xe cũng không có ý kiến, bọn họ là cấp dưới, có nước uống đã là không tệ, nào dám tranh đoạt với lãnh đạo.

Lão Đàm rất vui vẻ, cười ha hả tiến đến gần Quan Kiến Quốc, nhỏ giọng nói ra: "Lão Quan, đại cổ đông mà Liễu xưởng trưởng nhắc đến, chính là con rể tương lai của ngươi a, nếu hắn biết, không biết sẽ cảm nghĩ thế nào?"

(Lật Đa Đa -- Nhiều Hạt Dẻ)