Chuyện mình có con gái, nhưng chuyện mẹ không phải là Trần Thu Nguyệt, Lục Dương có cảm giác mình có lẽ cần phải thẳng thắn với nàng.
Giấy không thể gói được lửa, chuyện này sớm muộn cũng bị phát hiện, so vơi sau này bị phát hiện luống cuống tay chân, không bằng bản thân chủ động nói ra, cũng tốt cho việc chuẩn bị tâm lý.
"Nói đi, chuyện gì?"
Trong thao trường.
Trần Thu Nguyệt buông tay Lục Dương ra, tìm một nơi bóng râm nằm xuống, lấy tay làm gối, ngẩng đầu nhìn bầu trời, bộ dạng rất bình tĩnh.
Lục Dương ngồi ở bên cạnh.
Nhìn xung quanh một vòng.
Phát hiện không có người chú ý đến đây, mới cười nói: "Một chút việc nhỏ, việc nhỏ thôi."
"Việc nhỏ?"
Trần Thu Nguyệt nghi ngờ.
Sau đó nhíu mày nói ra: "Không phải ngươi lại tìm thấy được con hồ ly nào quyến rũ nữa đi."
"Nói gì vậy, em tưởng anh là hạng người đó sao?" Lục Dương vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ mình chính nhân quân tử, Trần Thu Nguyệt cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải Lục Dương ở bên ngoài tìm nữ nhân, mọi chuyện đều dễ nói.
"Vậy ngươi nói nhanh lên đi a, thần thần bí bí, còn bảo ta tới nơi này, phòng ngủ còn chưa dọn xong đâu." Trần Thu Nguyệt quay đầu nhìn lại, một đôi mắt hoa đào nhìn sâu sắc.
"Nói cũng được...Nhưng mà..."Lục Dương một mực bối rối, hắn tiếp tục nói: "Em phải đáp ứng anh trước, sau khi anh nói xong, em không nên tức giận!"
Trần Thu Nguyệt trợn mắt, có chút cạn lời nói ra: "Anh đang nói đùa với em sao, em mà tức giận, cũng không thể khống chế được a."
"Vậy biểu hiện giả bộ không tức giận là đươc rồi, sau đó tìm một nơi không người phát tiết ra." Lục Dương nói tiết.
Nghe nói như thế, Trần Thu Nguyệt tức giận không có chỗ đánh, nang nghiêng người ngồi dậy, nói ra: "Đươc được được, ta không tức giận, ta cũng không giống người nào đó có bụng dạ hẹp hòi, dù sao cũng sớm quen, ngươi cho dù có làm chuyện gì có lỗi với ta, ta cũng sẽ không tức giận."
"Thật sự?"
"Thật, ngươi đến cùng có nói hay không."
"Được."
Lục Dương lúc này mới nhẹ gật đầu, sau đó ừ một tiếng, hắng giọng một cái, nói ra: "Ta có bảo bảo."
"Hả?"
Trần Thu Nguyệt còn chưa hiểu ý tứ câu này ra sao.
Lục Dương nói tiếp: "Là một đứa con gái, rất biết điều, tên mụ kêu là Tiểu Tiểu Thanh..."
"A A A A A."
Lời còn chưa nói hết.
Thân thể Lục Dương lảo đảo, bị đẩy ngã xuống bãi cỏ, sau đó trên cánh tay phát sinh một hồi đau đớn kịch liệt, hắn nhịn không được hét một tiếng, đem Trần Thu Nguyệt đẩy ra, nói: "Anh hiện tại đã biết, em nhất định là tuổi chó, em không phải nói không giận sao?"
"Ngươi ! Không ! Biết ! Con ! Gái ! Thiên ! Biến ! Vạn ! Hóa ! Sao!"
Trần Thu Nguyệt nghiếng răng nghiến lợi, đem từng chữ một nói ra.,
Lục Dương vuốt vuốt miệng vết thương.
Thật ác độc, chảy ra cả máu.
Chỉ bằng hàm răng sắc bén này, Trần Thu Nguyệt nếu là ma ca rồng mà nói, ít nhất khởi đầu cũng là cấp bậc bá tước...Ừ, thậm chí còn có thể là đại công tước.
Studio Tiểu Vũ đang vẽ một bộ manga về đề tai Ma Cà Rồng, ngược lại có thể dùng Trần Thu Nguyệt làm hình tượng cho nhật vật chính.
Giật xuống ống tay áo lau lau miệng vết thương, Lục Dương lại hướng mặt cỏ ngồi xuống, nói tiếp: "Kỳ thật chuyện này, em có lẽ cũng đoán được, lần trước Thẩm Yên không phải nói cho ngươi biết, chính là lần ở rạp chiếu phim, lúc đó Liễu Thanh Thanh mang bầu."
"Sau đó thì sao?"
Trần Thu Nguyệt tiếp tục hỏi.
"Sau đó anh liền nói cho em biết a." Lục Dương nói ra.
"Ta thật ngốc, thật sự..."Trần Thu Nguyệt hít mũi, hốc mắt độc nhiên đỏ lên, nàng từng chữ một nói: "Ta nói, trong khoảng thời gian này tại sao ngươi lại một mực biến mất, trường học không thấy ngươi, công ty cũng không thấy dáng, nguyên lai là ở nhà chăm bảo bảo, ta cũng không biết nên nói gì, dù sao số ta thật khổ."
Nhìn bộ dạng Lê Hoa Đái Vũ của nàng, trong lòng Lục Dương cũng rất đau khổ.
(Lê Hoa Đái Vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)
Lặng lẽ ôm Trần Thu Nguyệt vào lòng, Lục Dương áy náy nói: "Anh không biết phải xin lỗi em thế nào, nếu như em không cách nào tha thứ cho anh...Anh sẽ hết đền bù tổn thất cho em, mười triệu...Không, hai mươi triệu thế nào?"
Hai mươi triệu ở bất cứ hoàn cảnh này, đều là một khoản tiền lớn, bất quá gia cảnh của Trần Thu Nguyệt cũng khá ưu việt, không phải nhân vật thiếu tiền, chỉ là Lục Dương không biết nên đền bù tổn thất nàng thế nào.
Hắn quá thảm rồi, ngoài trừ tiền ra thì hai bàn tay trắng.
"Hai nghìn vạn...Hừ hừ." Trần Thu Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đừng tưởng chút tiền này có thể đuổi ta."
"Vậy em có yêu câu gì?" Lục Dương sửng sốt.
Trần Thu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi không phải có rất nhiều tiền sao? Vậy ta liền sinh con trai đi chia tài sản của ngươi."
"Thật ác độc."
Lục Dương thở ra một hơi, lộ ra nụ cười, nếu như yêu cầu này mà nói, hắn cũng không phải không thể tiếp nhận...Nhiều tiền đến mấy chết cũng không mang theo được, để lại cho hậu nhân của mình, cũng là chuyện nên làm.
Hai người vẻn vẹn ôm nhau một chỗ, giống nhưu chuyện vừa rồi không có phát sinh, lại qua chừng mười phút, Trần Thu Nguyệt mới bình tĩnh hỏi: "Có ảnh chụp bảo bảo không? Ta muốn nhìn một chút."
"Có."
Lục Dương lấy điên thoại ra, tìm tìm trong album, bên trong có không ít ảnh chụp hài tử.
Trần Thu Nguyệt nhìn nhìn điện thoại, hỏi: "Đổi điện thoại rồi."
Lúc trước Lục Dương dùng iphone 4, hiện tại đã đổi thành 4s...
"Công ty tặng."
Lục Dương thuận miệng nói ra.
Điện thoại mặc dù đổi, nhưng nếu đi với Quan Nguyệt, hắn vẫn mang cái cũ theo, ai biết nha đầu kia, có lâu lâu nổi hứng xem điện thoại của hắn không, nếu như nhìn thấy ảnh chụp bảo bảo, không phải lớn chuyện rồi sao.
Đổi một cái điện thoại, cũng thêm một sự chuẩn bị.
Trần Thu Nguyệt nhìn nhìn ảnh chụp.
Trong ảnh là một tiểu bảo bảo hết sức đáng yêu, mắt to, mũi cao, lớn lên rất xinh, còn có mấy tấm ảnh chụp cùng Lục Dương, nhìn ra, là hình ảnh gia đình hòa thuận.
Trần Thu Nguyệt có chút hâm mộ.
Tiểu bảo bảo này mà con minh thật tốt.
Trần Thu Nguyệt cũng rất muốn có một đứa, nhưng lại không nghĩ tới chuyện sinh bây giờ, đây là một sự tình rất khó khăn.
"Lúc nào mang theo, cho ta ngắm với..."
Trần Thu Nguyệt trả điện thoại lại cho Lục Dương.
"Có đôi khi anh sẽ ôm nó xuống dưới lầu đi dạo, đến lúc đó em muốn xem có thể gặp được." Lục Dương nói ra.
"Được rồi, vậy lần sau ước hẹn thời gian, cho ta nhìn bảo bảo một chút." Trần Thu Nguyệt đứng dậy, bẻ bẻ cổ, nói ra: "Ta mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi, bye bye, không cần tiễn..."
Lục Dương cũng thuận thế đứng lên, nghe nói như thế, hắn đứng nguyên tại chỗ, không đi theo, hắn biết rõ, Trần Thu Nguyệt cần không gian một mình để yên tĩnh lại.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn Trần Thu Nguyệt rời đi, mãi cho đến khi mái tóc màu đỏ biến mất trong tầm mắt, Lục Dương mới quay người rời đi, cầm lấy điện thoại gọi một cuộc.
"Lưu sư phụ, còn nhớ ta không, lúc trước ở chung cư Hoa Đình, có nhờ ngươi qua lắp hai cái điều hòa...Đúng, làm phiền người đến ký túc xá số 7 lắp dùm điều hòa, lắp ở trong ký túc xá, đúng, đến nơi liên hệ ta..."
Gọi xong cho lão Lưu, Lục Dương lại liên hệ cho phụ đạo viên Kiều Khải Minh, bảo hắn hỗ trợ nói giúp một tiếng...
Có rất ít sinh viên được lắp điều hòa trong phòng ngủ, nhưng Lục Dương cảm thấy mặt mũi của mình, có lẽ không có vấn đề gì, điều hòa có thể tặng miễn phí cho trường học...Chỉ cần sử dụng qua hai năm là được.
Phòng ngủ ở trên tầng sáu, trên trần là mái nhà, mùa hè mắt trời chiếu vào sẽ vô cùng nóng, hai cái quạt trần nhỏ căn bản không dùng được, Lục Dương cũng không muốn Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt lúc nào cũng đổ mồ hôi.
Làm xong chuyện này.
Lục Dương lần nữa quay lại chung cư Hoa Đình.
Tiến vào cửa, Liễu Thanh Thanh đang nghe điện thoại, thấy Lục Dương đã về, nàng vội vàng đứng dậy, đưa điện thoại tới, nói ra: "Cha em gọi điện tới, nói có chuyện muốn gặp anh."