Món ăn rất nhanh được dọn tới.
Trọn vẹn ba cái hộp lớn, được trang trí khá đẹp, còn có một hộp cơm to, đầy đủ cho bốn người ăn...
Lữ Tiểu Vũ mở hộp ra.
Một cỗ mùi thơm xông thẳng vào mặt.
Toàn bộ văn phòng đều tràn đầy mùi thơm của thịt cá.
Lục Dương nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ kí tên, đem tài liệu đã kí để qua một bên, nhìn về hướng Lữ Tiểu Vũ, nhịn không được nói ra: "Đồng chí Tiểu Vũ, ngươi bớt bớt lại đi, miệng chảy đầy nước dãi rồi kìa."
Lữ Tiểu Vũ tranh thủ thời gian lau miệng, phát hiện trên miệng không có cái gì, nàng lúc này mới minh bạch bản thân bị Lục Dương đùa giỡn.
Cũng may có ba hộp mỹ vị trước mặt, nên Lữ Tiểu Vũ quyết định tạm thời tha thứ cho Lục Dương...
"Nhiều quá, ăn không hết."
Lữ Tiểu Vũ dùng đũa gấp miếng thịt cá, để vào trong miệng, tư vị của nó khiến cho nàng nhịn không được phải híp mắt lại.
Lục Dương cười nói: "Ăn không hết không phải còn có ta sao?"
"Lực chiến đấu của ngươi còn không bằng ta."
Lữ Tiểu Vũ khinh bỉ nhìn thoáng qua Lục Dương.
Lục Dương cả giận nói: "Không thử một chút làm sao biết?"
"Có bản lĩnh thì so đi?"
"So thì so.!"
Kế tiếp hai người cùng nhau so sức ăn, Lục Dương hôm nay ở bên ngoài bay nhảy cả buổi, đều chưa có gì cho vào bụng, buổi sáng thì ăn mỗi cái bánh bao, bụng vừa vặn trống rỗng, Lữ Tiểu Vũ bởi vì món ăn yêu thích nên khẳng định ăn nhiều, sức chiến đấu song phương bằng nhau, không thể coi thường.
Nửa tiếng sau.
Lục Dương cùng Lữ Tiểu Vũ hai người nằm hai ghế, khẽ động một chút cũng không muốn...
Ba món cá trên bàn, vẻn vẹn mới giải quyết xong một nửa.
"Người nào thắng?"
Lục Dương nấc một cái rồi nói.
"Ngang tay, ngang tay đi..."Lư Tiểu Vũ lấy tay xoa xoa bụng, cảm giác khí lực cả người không còn nữa.
Ăn cơm đến mệt mỏi, đây là lần đầu nàng gặp phải, chủ yếu là con cá chép này mùi vị cũng quá ngon đi.
"Được được, nể tình ngươi vất vả, tính là ngang tay."
Lục Dương cười cười.
"Còn những món này thì sao đây?"
Lữ Tiểu Vũ nhìn đồ ăn ở trên bàn, có chút tiếc hận.
Lục Dương nói ra: "Nhìn ngươi đi, ngươi nếu không ăn, liền đem đi đổ, nếu bữa sau còn muốn ăn, bên ngoài không phải còn có cái tủ lạnh sao? Đợt lát nữa ngươi mang để vào trong đó, thời điểm muốn ăn nhờ người ta hâm nóng lại."
"Cất đi, ném đi cũng lãng phí rồi." Lữ Tiểu Vũ không đành lòng vứt bỏ, sau khi ngồi dậy, liên đem hộp đóng gói lại lần nữa, đẩy qua một bên, còn nói thêm: "Tuần trước, ngươi mang Lữ Tiểu Bạch đi Wanda chơi?"
"Ngươi cũng biết?"
Lục Dương có chút kinh ngạc.
"Tiểu Bạch nói, ta làm cô cô một lần cũng không mang nàng đi chơi, còn không bằng ngươi..."Dừng một chút, Lữ Tiểu Bạch tiếp tục nói:"Ta nói cho ngươi biết, Tiểu Bạch sang năm phải thi lên cấp ba rồi, ngươi một mực mang nàng ra ngoài chơi, bỏ bê học tập, mẹ ta mà biết được sẽ không tha cho ngươi đâu."
Lục Dương lơ đễnh, hắn nói ra: "Nói thế nào nhỉ, một nhà các ngươi thông minh như vậy, nhưng lại không hiểu cách giáo dục tiểu hài tử, hài tử, phải dựa theo năng lực mà dạy, bản thân Lữ Tiểu Bạch không muốn học tập, các ngươi dồn ép nàng học, nàng càng không muốn học, ngươi biết chưa? Cuộc thi lần trước nàng xếp hạng sáu mươi hai, mà lớp nàng tổng cộng có bao nhiêu người?"
"Sáu mươi hai? Không phải là hai mươi sáu sao?" Lữ Tiểu Vũ cả kinh nói.
Cảm giác Lữ Tiểu Bạch đem cả người nhà lừa hết rồi a.
"Được rồi, ngươi coi như ta chưa nói..."Lục Dương không nghĩ tới bản thân thoáng cái vạch trần nội tình của Lữ Tiểu Bạch, nha đầu kia, không nói xếp hạng thật với người nhà, ngược lại nói với mình.
"Cái con nha đầu chết tiệt này, tức chết ta mất." Lữ Tiểu Vũ tức giận nắm quyền, bất bình nói: "Lớp của Lữ Tiểu Bạch tổng cộng có 64 người, nàng đây xếp thứ ba từ dưới đếm lên....Nha đầu này, lá gan thực lớn, còn dám gạt ta."
"Cho nên mới nói, phương thức giáo dục của các ngươi không đúng, vì vậy nha đầu kia không muốn nói thật cho các ngươi biết." Lục Dương cười cười, tiếp tục nói: "Nha đầu Tiểu Bạch kia, kỳ thật vô cùng thông minh, rất có thiên phú...Ngươi đừng nhìn sắp thi cấp ba rồi, chỉ cần nàng hảo hảo học tập, lập tức có thể vượt qua..."
"Chuyện này có liên quan gì đến chuyện ngươi dẫn nàng ta ra ngoài chơi?"
"Đương nhiên là có rồi, ta dẫn Tiểu Bạch ra ngoài chơi, rất vui vẻ đấy, nhưng lại nói cho nàng biết, nếu như lần sau thành tích không tăng lên, sẽ không mang nàng đi chơi nữa, hơn nữa còn hứa nếu như hoàn thành được một mục tiêu, liền cho thêm phần thưởng, phần thưởng chính là thứ thích nhất của nữ hài tử mới lơn, như vậy Tiểu Bạch đối với học tập, cũng không phải là sự tình buồn tẻ vô vị, ít nhất còn có mục tiêu để học...Trước nhìn một chút, xem thành tích học tập của nàng có tăng lên không, nếu tăng liền nói phương pháp của ta rất đúng, còn nữa, việc này đừng nói cho mẹ ngươi biết."
Trong một nhà giáo sư Lữ, Lữ Tiểu Bạch tuyệt đối là một kẻ lạc loài, tư tưởng cùng quan niệm với người khác, bao gồm cả Lữ Tiểu Bạch có chênh lệch rất lớn.
Nếu để mẹ Lữ Tiểu Vũ thật sự biết thành tích của Lữ Tiểu Bạch, vậy còn không phải càng thêm tức giận, hơn nữa, đoán chừng Lữ Tiểu Bạch cũng mất đi thời gian tự do.
Nói như vậy, ngược lại lâm vào một cái tuần hoàn ác tính.
"Được, trước ta sẽ không nói, nhưng thành tích lần sau của nàng, ngươi phải nói cho ta biết."
Lữ Tiểu Vũ nhắc nhở.
"Ngươi không phải cô cô nàng ta sao, còn hỏi ta làm gì?" Lục Dương cười nói.
"Bởi vì ta cùng nàng có sự khác biệt a, cho nên có một số sự tình không nói với ta, ngươi là người trẻ tuổi, cùng nàng có thể chơi với nhau..."Lữ Tiểu Vũ híp mắt lại nói.
"Tại sao ta có cảm giác ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta nhỉ?" Lục Dương ngẩn người.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi."
Lữ Tiểu Vũ nấc một cái.
Ở trong phòng làm việc hàn huyên một hồi, thẳng đến khi Quan Nguyệt gọi điện thoại tới, Lục Dương mới mang theo đồ ăn thừa đi ra ngoài, trước đem cá bỏ vào trong tủ lạnh, Lục Dương đi ra ngoài, gọi điện lại.
"Ăn tối chưa?"
Lục Dương đi trên hành lang.
Một nhân viên nhìn thấy Lục Dương cúi đầu chào hỏi, Lục Dương cũng gật đầu đáp lại.
"Đã ăn rồi, vừa mới tắm rửa xong, hôm nay La Phương cùng em ở trong biệt thự nghỉ ngơi..."Trogn điện thoại truyền đến giọng nói ngọt ngào của Quan Nguyệt.
"Được a, hai người cùng một chỗ, anh cũng không lo lắng, mà nè, em rút thời gian đi mua một chiếc xe điện, nếu không đủ tiền, em xem giá cả bao nhiêu, anh giúp em thanh toán..."
"Đủ rồi, đủ rồi, em còn rất nhiều tiền mừng tuổi."
Quan Nguyệt vội vàng nói.
Từ biệt thự đến trường học cũng không quá gần, nếu như thường xuyên đi mà nói, cần một chiếc xe điện đấy, xe hơi của Quan Nguyệt còn bị mẹ bắt giam tại nhà, vậy cũng chỉ có thể mua một chiếc xe điện, dù sao cũng có gara, nạp pin cũng thuận tiện...
Tiền mừng tuổi của Quan Nguyệt, vĩnh viễn là một điều bí ẩn, thời điểm năm ba, Lục Dương đã tiêu dùm không ít, không nghĩ tới vẫn còn nhiều như vậy.
Hai người hàn huyên một hồi, mãi cho đến khi Lục Dương xuống lầu đi ra ngoài, lên trên xe taxi, quay về trường học, tiến vào ký túc xá, đầu dây bên kia mới lưu luyên kết thúc...Nhìn nhìn thời gian, đã được hơn một tiếng.
Ký túc xá bên này.
Lục Dương còn chưa vào cửa, chợt nghe thấy thanh âm quỷ dị.
"Con mẹ nó, thiệt hay giả, ta không phải là đang nằm mơ chứ/"
Giọng nói này, ngoài trừ giọng của Siêu ca ra, cũng không có người khác nói được.
Lục Dương đẩy cửa bước vào, chỉ thấy mấy người trong phòng ngủ biểu cảm ngạc nhiên, hỏi: "Làm sao vậy, Siêu ca?"
"Lục Dương...Lục ca...Đại sự! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Tâm tình Siêu ca vô cùng kích động.