Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 882: Một Chút Thôi Sao




"Lớn quá, ta muốn, ta muốn hết..."

Nhìn thấy tin nhắn của Lữ Tiểu Vũ gửi tới, Lục Dương có chút mơ hồ.

Hắn thề, mình tuyệt đối không gửi thứ gì kỳ quái cho Lữ Tiểu Vũ, chẳng qua khi bước vào nhà hàng, hắn chọn một con Đại Lý Ngư Hoàng Hà, sau đó chụp gửi cho Lữ Tiểu Vũ.

(Đại Lý Ngư-Cá Chép Khổng Lồ)

Không dám nghĩ nhiều.

Lục Dương nhắn tin lại nói ra: "Vậy buổi tối ngươi khoan ăn cơm, chờ ta trở lại sau đó cùng ăn."

Gửi xong tin nhắn.

Cất điện thoại lại, Lục Dương nhìn lão bản nhà hàng, hỏi: "Con cá này bao nhiêu tiền?"

"Con này nặng 10,2kg, tính theo 10kg, thu ngươi hai nghìn..."

Nhìn thấy Lục Dương mặc quần áo nhãn hiệu cũng không tệ lắm, không giống như mấy sinh viên tới đây vui chơi giải trí, lão bản nhà hàng báo ra giá cả.

Không ngoài sở liệu.

Đắt.

Hơn nữa còn rất đắt.

Nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu của Lục Dương, cá chép có rất nhiều chủng loại, nhưng trong đó Đại Lý Ngư Hoàng Hạ tuyệt đối là vật phẩm xa xỉ, hai trăm tệ một cân, cũng ngang với cua hoàng đế rồi.

Cá này so với cá chép ở phương nam thì hoàn toàn không cùng một chủng loại, cá chép ở phương nam chất thịt thô ráp, ăn vào có mùi tanh.

"Được, giá này đi, giúp ta đóng gói mang đi."

Lục Dương nhìn con cá chép ở trong khung, vui vẻ nói ra.

Hắn không có ý định trực tiếp làm ở đây, dù sao, nơi này cách khu giải tỏa cũng khá xa, làm xong đem đến công ty đã nguội rồi, còn cố kỵ một chút, Lục Dương lo lắng sợ trong quá trình chế biến, đầu bếp đánh tráo con cá chép thì hỏng mất, chuyện này cũng không phải sự tình hiếm gặp, đã như vậy, còn không bằng trực tiếp mua, mang về công ty, đưa cho đầu bếp căn tin chế biến.

"Ngươi không cần chế biến sao? Chúng ta làm miễn phí."

Lão bản có chút kinh ngạc.

"Không cần, ta có một mình ăn lại không hết, mua về từ từ ăn sau."

Lão bản hơi chút kinh ngạc, nhưng cũng không cự tuyệt, dù sao giá cả con cá này, cũng là hai trăm tệ một cân, lợi nhuận kiếm được rất lớn, khách hành muốn xử lý thế nào lão cũng không xen vào.

Khả năng bán lại, cũng không phải lần đầu tiên lão gặp tình huống này, nên rất quen thuộc, lão bản đi ra phía sau, cầm ra một cái túi lớn, đem cá với nước đổ vào trong đó, sau đó nạp vào chút khí, đem miệng túi đóng lại.

"Ngươi yên tâm, để thế một hai ngày cá cũng chưa chết đâu."

"Cảm ơn."

Lại tìm lão bản mua một cái thùng, trả tiền xong, Lục Dương liền bắt một chiếc taxi đi tới công ty Sơn Hải Đại Hạ.

Xe dừng lại trước cửa công ty, Lục Dương đem thùng phía sau ôm ra.

Tống Lão Hổ đang ở trong phòng bảo vệ, thấy Lục Dương đi tới, vội vàng đi ra, nhìn thấy Lục Dương một thân một mình ôm thùng lớn, hắn nói ra: "Tên Lâm Nhị Hổ đâu rồi ,rất lâu rồi không thấy, sao để lão bản một mình đi taxi đến đây"

"Nhị Hổ bên kia có việc cần lắm, với lại ta mới từ bãi Hoàng Hà về..." Lục Dương giải thích một câu.

Tống Lão Hổ lúc này mới nhìn thấy đồ vật bên trong thùng, là một Đại Lý Ngư, hai mắt của hắn sáng lên, kinh ngạc nói: "Lão bản, con cá này là đồ tốt a."

"Chính tông không?"

Lục Dương cười hỏi.

Tống Lão Hổ vỗ vỗ ngực cam đoan nói: "Lấy kinh nghiệm nhiều năm của ta, tuyệt đối là hàng hoang dã chính tông, không sai a, lão bản, cá này từ đâu vậy?"

"Đương nhiên là mua, chẳng lẽ còn có thể cầm cần ra câu cá ở Hoàng Hà sao?" Lục Dương nở nụ cười, còn nói thêm: "Đây là quà cho giám đốc Lữ, ngươi cũng đừng nghĩ tới."

"Không cần, khong cần, ta nào dám đoạt thức ăn của giám đốc Lữ." Tống Lão Hổ quay đầu, hướng về bảo an phía sau nói ra: "Cường Tử, còn đứng ngây ngốc ở đây làm gì, còn không đem cá lão bản mua đưa đến căn tin đi."

Bảo an tên Cường Tử nghe nói như thế, vội vàng đi tới, đem rương hòm nhận lấy.

Lục Dương cũng không lằng nhằng, đưa cho bảo an, cùng hắn đi tới căn tin.

Sắp tới giờ tan sở, nhân viên phục vụ đều bận rộn dọn thức ăn ra ngoài, phục vụ chạy lui chạy tới, ngược lại đầu bếp lúc này khá rảnh rỗi.

Trước khi đến đây, Lục Dương đã liên hệ với bếp trưởng.

Đem cá chép giao cho bếp trưởn, dựa theo ý kiến của hắn, con cá này chia ra làm ba món, một món xốt cà chua, một món canh, một hấp..chờ sau khi làm xong, bọn hắn sẽ nhờ người đưa đến cho Lữ Tiểu Vũ.

Sau khi nói rõ, Lục Dương ngồi thang máy lên lầu, đợi lát nữa hắn sẽ cùng Lữ Tiểu Vũ xử lý con cá chép này, dù sao, đây chính là cá chép nặng mười cân, đừng nói là Lữ Tiểu Vũ, coi như là Tống Giai, cũng không nhất định xử lý nổi.

Không biết vì sao, thời diểm nghĩ đến Tống Giai, Lục Dương có chút ngây ngốc, Tống Giai có thể xử lý con cá nặng mười cân hay không, chuyện này vẫn chưa xác định, lần sau phải kiểm nghiệm thử xem.

Trong văn phòng.

Tiểu Vũ nghiêng chân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên máy tính, nếu như Lục Dương ở chỗ này sẽ phát hiện, trên máy tính đều là hình ảnh cá chép.

Ấn mở một cái hình ảnh.

Lữ Tiểu Vũ nhìn nhìn tên, híp mắt lại...

"Cá chép Hoàng Hà a, ta còn chưa hưởng qua lần nào."

Âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, Lữ Tiểu Vũ nghĩ tới Lục Dương, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười, xem ra tên kia còn có chút lương tâm.

Đúng lúc này.

Cửa bị đẩy ra.

Lữ Tiểu Vũ lập tức ngồi nghiêm chỉnh, tiện tay đem website trên máy vi tính tắt đi, sau đó ngẩng đầu nhìn người đi tới, phát hiện là Lục Dương, nàng nói ra: "Cá đâu?"

"Gấp cái gì, cá ta đã đưa đến phòng bếp, đợi lát nữa làm xong sẽ có người mang lên." Lục Dương đi đến sau lưng Lữ Tiểu Vũ, nhìn nhìn màn hình, là ở trạng thái cửa sổ Win, hỏi nàng: "Ngươi không có chuyện gì để làm?"

Nói xong câu đó, Lục Dương có chút hối hận, đây không phải đang chất vấn thái độ công tác của Tiểu Vũ sao? Hắn vội vàng bổ cứu, nói ra: "Ý ta là, ngươi bây giờ xong việc rồi hả?"

"Ừ, xong việc rồi, cũng sắp tan ca, mà ngươi hôm nay đi đâu?"

Lữ Tiểu Vũ quay đầu nhìn nhìn Lục Dương.

Nam nhân này đang đứng sau lưng nàng, Lữ Tiểu Vũ có chút cảm giác không được tự nhiên, có một loại xúc động muốn chạy trốn.

"Đi Hoàng Hà chơi." Lục Dương nói ra.

"Ngươi còn có thời gian thoải mái đấy."

Lữ Tiểu Vũ bĩu môi.

Lục Dương cười nói: "Đồng học tụ hội, kỳ thật ta không muốn đi đâu, nhưng chơi một ngày, ta cũng không quên ngươi a."

"Coi như ngươi có chút lương tâm."

"Chỉ một chút thôi sao?"

Lục Dương có chút thương tâm.

"Chẳng lẽ sai? Thời điểm ngươi ở Hoàng Hà du ngoạn, ta còn ở trong phòng làm việc công tác mệt mỏi, khổ cực cả ngày." Lữ Tiểu Vũ từ trong ngăn kéo rút ra một đống văn bản tài liệu, quăng ra nói: "Vừa vặn ngươi đến đây, đem mấy thứ này ký đi."

"Được."

Lục Dương bất đắc dĩ, cầm lấy tài liệu đi đến bàn công tác khác, lại chuyển cái ghế qua, nhìn nội dung bên trong, đều là mấy thứ cần chữ ký của hắn mới có hiệu lực.

Nhìn Lục Dương vùi đầu công tác, Lữ Tiểu Vũ âm thầm cười trộm.

Có một loại khoái cảm vui sướng khi báo được thù.