Trương Kỳ mặt đen lại, không biết nói gì.
Lục Dương thật sự là một chút mặt mũi cũng không nể.
"Đúng vậy a, lớp trưởng, Lục Dương nói cũng đúng, chúng ta không thể một mực chờ bên ngoài mãi được, trước vào xem, bọn hắn đến rồi, chúng ta hẹn một chỗ tụ hợp là được."
Nữ sinh đi theo Trương Kỳ cùng một chỗ chờ đợi lúc trước sớm đã không còn kiên nhân được nữa.
Bọn hắn đến khu Hoàng Hà để chơi đùa, cũng không phải đứng ngoài cửa đợi kẻ khác, chuyện kẹt xe ai cũng không biết trước, quỷ mới biết bọn hắn khi nào mới tới đông đủ.
Nghe được người bên mình cũng nói vậy, Trương Kỳ cũng không biết nói gì, hắn nói ra: "Vậy được, các ngươi đi chơi đi, đừng đi quá xa, đến lúc đó chúng ta còn phải tập hợp."
Khu Hoàng Hà là danh lam thắng cảnh vào cửa miễn phí, cổng chính đi vào rất lớn, mặt đất trải đầy xi măng, trên lối đi bộ, còn phủ đầy đá cuội.
Thời điểm hôm này đan xen giữa mùa xuân và hạ, nên phong cảnh còn rất không tệ.
Chỗ này đã có bảy người, tính cả đám người Lục Dương thì có năm người đi vào trước, còn lại Trương Kỳ cùng Hầu Dũng hai người ở bên ngoài chờ đợi, Trương Kỳ là người tổ chức hoạt động, không thể vứt bỏ người khác, Hầu Dũng cùng Trương Kỳ có quan hệ tốt, nên cùng nhau đứng đợi.
"Anh lại đắc tội lớp trưởng rồi."
Quan Nguyệt lặng lẽ nói ra.
Lục Dương không thèm để ý chút nào: "Đắc tội cái gì mà đắc tội, chính do hắn không an bài tốt, chuyện gì liên quan đến anh, anh có cảm giác, nếu chúng ta ở ngoài đợi với hắn, đến giữa trưa đoán chừng cũng không vào được."
"Ngươi nói là, Trương Kỳ an bài không hợp lý?"
La Phương cũng hỏi.
"Đúng vậy a, nào có đi chơi mà không đặt ra thời gian cụ thể, nếu là ta, ta sẽ đem thời gian hẹn là tám giờ năm mươi gặp mặt, bên ngoài khu danh lam thắng cảnh Hoàng Hà, đến sớm thì đợi một chút, đến muộn liền mặc kệ..."
Vừa rồi lên taxi, Lục Dương cũng nhìn tin nhắn trong nhóm chat, thấy kế hoạch ngảy nghỉ lễ đi chơi đã có từ lâu, nhưng Lục Dương lại không thấy thời gian cụ thể, chỉ nói sáng ngày chủ nhật, về phần mấy giờ thì không nói, đây có mười mấy người, một chút khái niệm thời gian cũng không có, chẳng lẽ trông chờ tính tự giác của bọn họ sao?
"Hình như là đúng vậy."
La Phương nhẹ gật đầu.
Lục Dương cười nói: "Mặc kệ hắn, chúng ta đi chơi trước, chờ người đến đông đủ, lại tụ họp tâm sự sau."
Trên thực tế đúng là như vậy.
Đám người bọn hắn đem cả khu này dạo một vòng, trong lúc đó còn vừa đi vừa nghỉ ngơi, ít nhất cũng gần hai tiếng, nhưng nhìn bên trong nhóm chat, Trương Kỳ còn đang không ngừng @ từng người, hỏi người khác đã đến chưa.
Hiện tại đã hơn mười giờ sáng, nói là đi sớm du ngoạn, đoán chừng bọn họ chiều tà mới đến đông đủ.
Đi dạo một vòng, Lục Dương đề nghị: "Chúng ta đi xuống trước đi."
Từ công viên đi xuống, chính là bãi Hoàng Hà.
Càng đi về phía trước mấy trăm mét, có thể nhìn thấy Hoàng Hà trong hiện thực rồi.
Từ câu thàng đi xuống.
Dưới chân đều là hạt cát dày đặc, còn có một chút cây liễu sinh trưởng trên đó, đi ở đây khá mệt mỏi, mỗi bước chân đều bị lún vào một tí.
Cũng may lộ trình không phải rất xa, mấy trăm mét chỉ tốn mười phút đã xong, trước mặt mấy người giờ này, là dòng nước Hoàng Hà chảy xiết không thôi, mặt sông rộng rãi, nhìn không thấy ranh rới, nước sông đục ngầu, tối tăm như bùn vậy.
Sóng đánh rất cao, đập vào hai bên bờ tóa lên bọt nước, còn phát ra thanh âm đùng đùng.
"Đây chính là Hoàng Hà a."
Quan Nguyệt dùng di động chụp mấy tấm hình, sau đó cảm thán một câu.
"Đúng vậy a, thế nào, cùng trong tưởng tượng có phải khác nhau hay không?"
Lục Dương cười cười.
"Cũng được, cũng được, chỉ là nước hơi đục, cảm giác dưới đó đều là hạt cát."
Quan Nguyệt nhìn mặt nước nói ra.
Lục Dương trêu ghẹo nói: "Cho nên mới có câu danh ngôn kia, nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, dưới nước sông này, coi như sạch sẽ nhảy vào, cũng khiến một thân toàn bùn."
Lục Dương cũng chỉ nói giỡn, mặc dù nước sông Hoàng Hà hơi đục ngầu, nhưng vơi tư cách là sông thai nghén văn minh Hoa Hạ, ý nghĩa ở trong lịch sử không cần bàn cãi.
Quan Nguyệt mở balo nhỏ của mình ra.
Từ bên trong lấy ra một tấm thảm, trải xuống dưới bãi đất trống, lại từ trong túi sách lấy ra hoa quả cùng hạt dưa, đặt ở vị trí giữa thảm.
Những thứ này đều được sớm chuẩn bị cho chuyến đi chơi này.
"Ở nơi này đi, Phương Phương, có mang bài theo không?"
"Có."
La Phương cũng từ trong túi sách lấy ra một bộ bài.
"Chúng ta chơi gì đây?"
Quan Nguyệt nhìn những người khác hỏi.
Ngoài trừ La Phương cùng Quan Nguyệt ra, còn có hai nữ sinh khác đi hteo.
"Mấy người các ngươi chơi đánh bài đi, vừa đủ bốn tay, ta xem là được.."Lục Dương cầm một chút hạt đưa, đứng dậy nhường vị trí, sau đó nhìn mấy nữ sinh bên sống Hoàng Hà chơi đánh bài.
Cũng may mắn hôm nay thời tiết nhiều mây, cũng không quá nóng, nhìn thế cục, đều là La Phương cùng Quan Nguyệt dành chiến thắng, Lục Dương cầm lấy điện thoại chơi tiếp.
Lại nhìn tin nhắn trong nhóm chat đi chơi, giờ phút này, có hai đồng học còn chưa tới, đám người Trương Kỳ còn không chờ được nữa, tiến nhập vào trong.
Trương Kỳ: Lục Dương, các ngươi ở đâu?
Nhìn thấy bên trong nhóm @ tên mình, Lục Dương chụp mấy tấm ảnh mấy nữ sinh đang đánh bài, nói ra: "Ở bên bờ Hoàng Hà, các ngươi thuận đường đi tới, là có thể thấy rồi."
Mục đích cuối cùng là đến bờ Hoàng Hà, vất vả đến đây, khẳng định phải tới chỗ này.
Đợi khoản ba mươi phút, Trương Kỳ mang theo những người khác đi tới, một đám người cuối cùng cũng tụ tập lại một chỗ.
Đệ tử tới đây, đại bộ phận đều mang theo đồ ăn vặt, giữa trưa bọn hắn ở bên bãi Hoàng Hà nấu cơm dã ngoại, phương thức giải trí thì đánh bài tú lơ khơ, chơi thử thách hay nói thật, mãi cho đến ba giờ chiều, mới tản đi...
"Tới trường học, gọi điện cho anh."
Đem Quan Nguyệt cùng La Phương đưa lên xe taxi, Lục Dương cũng không đi theo.
Nhìn xe taxi chậm rãi rời đi.
Trương Kỳ đi tới, vỗ vỗ bả vai Lục Dương nói ra: "Thật sự không muốn nói đâu, nhưng mấy loại chuyện hoạt động thế này, ta cũng không dám tổ chức nữa."
Lục Dương cười cười, không nói gì.
Hôm nay Trương Kỳ xác thực bề bộn đến chết.
Nhưng điều này có thể trách ai? Còn không phải trách hắn an bài không tốt.
Chờ nhưng người khác đều rời đi, Lục Dương đi vào một nhà hàng, đương nhiên ,hắn cũng không tới nơi này ăn cơm chiều, đến đây rồi, cũng không thể không mang cá về cho một người nào đó thích ăn được!