Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 880: Bãi Hoàng Hà




"Dậy đi, đồ lười..."

Sáng sớm, Lục Dương đã bị Quan Nguyệt kêu dậy.

"Làm gì vậy, còn sớm a." Lục Dương ngáp một cái, nhìn rừng trúc ngoài cửa sổ, vẫn còn rạng sáng đấy...Cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, vẫn chưa tới sáu giờ.

Quan Nguyệt đem quần áo Lục Dương cầm tới, đặt ở trên giường, nói ra: "Anh quên rồi sao? Hôm nay chúng ta qua bờ bên kia Hoàng Hà chơi đấy."

"Nhưng cũng không cần sớm vậy chứ."

Lục Dương cực kì không tình nguyện thức dậy.

Trước mặt một chiếc áo phông, sau đó lấy áo len trùm lên.

"Không còn sớm, em xem lộ tuyến, từ đây đến bờ bên kia Hoàng Hà rất xa, chúng ta không phải nói trước sẽ ngồi xe bus qua? Vì vậy đi sớm một chút."

Quan Nguyệt đi tới hỗ trợ, đem áo len phía sau Lục Dương kéo xuống.

"Được rồi, cũng không biết em nghĩ cái gì, có xe không đi, cứ đòi đi xe bus."

"Đều là bạn học thời cấp ba, chúng ta lái xe đi cũng không tốt lắm." Quan Nguyệt nói ra.

Lục Dương đại khái cũng hiểu ý của Quan Nguyệt.

Hẳn là không muốn những người bạn khác khó chịu.

Dù sao đều là sinh viên, cùng ra ngoài chơi, người khác đều ngồi xe bus, riêng ngươi ngồi xe hơi, trong lòng mọi người đoán chừng thế nào cũng khúc mắc.

Lục Dương cũng không có ý kiến gì, dù sao hôm nay cũng là của Quan Nguyệt, hắn dựa theo ý nàng là được.

Sau khi mặc xong quần áo, Lục Dương trước đi đến bồn vệ sinh rửa mặt, súc miệng, hỏi nàng: "La Phương đâu? Em gọi điện cho nàng chưa?"

"Anh cho rằng ai cũng lười giống anh à, La Phương từ sáng đã thức dậy, hơn nữa còn mang bữa sáng qua cho chúng ta."

Quan Nguyệt ở bên ngoài nói.

"Được rồi, vậy chúng ta nhanh chân lên."

Lục Dương đẩy nhanh tốc độ, sua khi dùng khăn lau mặt xong, lại dùng tay chỉnh chỉnh tóc lại, Lục Dương nhìn bản thân mình trong gương, cũng không tệ lắm, rất phong nhã...

Sau khi đổi qua một bộ áo len, nhìn qua không còn cảm giác lớn tuổi, xem ra sau này mặc quần áo hay trang điểm, vẫn nên tham khảo ý kiến của Quan Tâm Nguyệt

Dù sao, tam tình Lục Dương cũng không còn trẻ, thời điểm chọn quấn áo, đều chọn kiểu dáng thành thục cùng màu sắc trầm ổn.

Bên phía Quan Nguyệt đã thu thập xong, sau khi thấy Lục Dương đi ra, liền mang theo túi nhỏ đi ra ngoài.

Bên ngoài cư xá Kiến Nghiệp.

La Phương đã ở ngoài chờ đợi.

Trên tay nàng còn mang theo hai túi đồ ăn, nhìn qua là bánh bao cùng sữa đậu nành.

"La Phương, ngươi chờ lâu chưa?"

Quan Nguyệt chạy tới.

La Phương nhìn nhìn Quan Nguyệt, lại nhìn Lục Dương một chút, thấy hai người cùng một chỗ đi ra, đại khái cũng đoán được chuyện gì, bất quá, loại chuyện này lên đại học thường xuyên gặp phải, La Phương cũng không thể nói sao.

"Chưa, ta cũng vừa mới tới, bữa sáng cũng chưa kịp ăn, đây là của các ngươi."

La Phương đưa hai cái túi cho Quan Nguyệt.

"Phương Phương, cảm ơn ngươi...."

Quan Nguyệt không khách khí nhận lấy, lại đem một túi trong đó đưa Lục Dương, nhận lấy, ba người vừa ăn, vừa hướng trạm xe bus đi tới.

Đại học Hà Đông nằm một chỗ tương đối vắng vẻ, muốn đi đến bãi Hoàng Hà, còn phải đi ngược đường, bọn hắn sở dĩ dậy sớm như vậy, là để bắt chuyến xe bus đầu tiên...

Tuy rằng Lục Dương đề nghị lái xe qua, nhưng bị Quan Nguyệt hủy bỏ lần 2, lý do tiết kiệm tiền.

Trạm xe bus cũng không có mấy người, đợi một hồi, liền thấy được một chiếc xe bus chạy tới, chính là chiếc xe bọn hắn đợi.

"Đến rồi."

Lục Dương nói ra.

Xe cũng mới bắt đầu chạy từ bãi đến đây, hiện tại trên xe trống rỗng, sau khi lên xe, Quan Nguyệt bỏ vào ba đồng tiền xu, sau đó bọn hắn tới phía sau tìm vị trí ngồi xuống.

"Ngồi ở phía sau đi."

Lục Dương chỉ chỉ ghế sau.

''Được."

Quan Nguyệt cùng La Phương không có ý kiến gì, ba người liền ngồi chỗ cuối cùng sau xe.

Lục Dương cân nhắc như vậy cũng có đạo lý, chiếc xe bus này chạy từ ngoại thành đến nội thành, đi qua nhiều khu dân cư cùng trường học, đừng nhìn hiện tại mới có được mấy mống, chỉ chốc lát sau sẽ đầy.

Đến lúc đó nếu ngồi ở phía trước, đụng phải lão nhân lớn tuổi, còn đứng lên nhường chỗ ngồi, mấu chốt là có chút lão nhân, bọn họ kỳ thật sáng sớm đến công viên rèn luyện, có người đi xếp hàng nhận trứng gà miễn phí, so với người trẻ tuổi còn có tinh thần hơn nhiều...

Trên đường đi, Quna Nguyệt cùng La Phương trò chuyện.

Lục Dương ngồi ở phía sau ngủ gật.

Tình huống giống hệt với dự đoán của Lục Dương, mới qua mấy trạm, trên xe đã có chút chật chội, toàn bộ chỗ ngồi bị ngồi đầy, cũng không thiếu người phải đứng, đây là tình cách trước khi Lục Thành có tàu điện ngầm, xe bus nào cũng vậy.

Ba người bởi vì ngồi ở phía sau, nên cũng khá thoải mái.

Bất tri bất giác đến trạm đổi chuyến.

Lục Dương bị Quan Nguyệt đánh thức, ba người cùng một chỗ đi xuống, trời lúc này hoàn toàn sáng lên, một chuyến xe bus ngồi mất một tiếng, nếu đổi lại Lục Dương tự mình lái xe, đoán chừng giờ này đã đến nơi.

Quan Nguyệt nhìn nhìn tin nhắn trong nhóm chat.

Lần này đi ra ngoại thành chơi, bọn hắn có tạo một nhóm chat khác, goi là phân đội đi chơi ngày quốc tế lao động, bên trong đều là bạn học thời cấp ba, có người cùng lớp, có người khác lớp...

Nhóm không ít người, khoản mười sáu.

"Nói thế nào?"

La Phương nhìn nhìn điện thoại Quan Nguyệt.

Quan Nguyệt nói ra: "Bọn lớp trưởng vừa đến, những bạn học khác còn chưa tới, chúng ta có lẽ tới tương đối sớm đấy."

"Đương nhiên rồi, trời còn chưa sáng đã bị kêu dậy." Lục Dương có chút bất đắc dĩ nói.

"Cũng không sớm, chúng ta ở xa như vậy, bất quá bây giờ đến nhanh rồi, chỉ cần chờ xe bus 701 tới là được rồi."

Quan Nguyệt vừa nói, vừa nhìn ven đường.

Trạm xe bus có rất nhiều người, khó được một ngày nghỉ, đoán chừng có rất nhiều người đều có ý tưởng như bọn họ.

Xe đã đến.

Nhưng vị trí đã đầy, trên xe đầy áp người, tuy vậy, bác tài vẫn mở cửa xe ra, mấy trang hán cường tráng chen lấy đi lên.

Cửa xe thiếu chút nữa không đóng được.

Những người không lên được bất đắc dĩ, chỉ có thể chờ chuyến tiếp theo.

"Thật nhiều người a."

Nhìn xe bus lái đi, Quan Nguyệt há to miệng.

"Đó là đương nhiên, hôm nay vừa vặn là ngày nghỉ sau lễ, rất nhiều người đoán chừng muốn đến bãi Hoàng Hã bên kia ngoại thành dạo chơi, chờ một chút, nếu như chiếc tiếp theo không lên được ,chúng ta bắt taxi chạy qua."

"Ừ, được được."

Quan Nguyệt cũng không cưỡng cầu, vừa rồi nàng tận mắt thấy đấy, chiếc xe bus đầu tiên không thể đi lên.

Đợi khoản hai mươi phút sau, chiếc xe bus thứ hai cũng tới, bất quá xe này không thêm người, thời điểm dừng lại, chỉ mở cửa sau, thấy không ai xuống xe, liền trực tiếp nghênh ngang rời đi, căn bản không cho người khác cơ hội.

Thấy vậy, Lục Dương không hề chần chờ, trực tiếp chặn lại một chiếc taxi.

Lên xe taxi, cũng rất dễ dàng, không đến một hồi đã đến nơi.

Khu danh lam phong cảnh Hoàng Hà. (Zhengzhou Yellow River Scenic Spots )

Đến nơi, Quan Nguyệt dùng QQ liên lạc những người khác.

Bên phía Trương Kỳ có bốn người, cộng thêm ba người bọn hắn, tổng cộng bảy ngươi, nguyên bản đoàn đội mười sáu người, đến cả một nửa còn chưa tới, lại đợi một hồi, cũng không thấy người khác đi tới, Lục Dương nói ra.

"Chúng ta đi vào trước đi."

"Lục Dương, giữa bạn học với nhau cùng một chỗ hành động thì tốt hơn."

Trương Kỳ nhắc nhở một câu.

Lục Dương cười cười, nói ra: "Lớp trưởng, một mực chờ bên ngoài cũng không tốt a, ngươi là lớp trưởng, lại là người tổ chức, không bằng ngươi chịu khó ở đây chờ những bạn học khác đi, chúng ta đi vào trước..."