Hai người lúc ra cửa, đã là hơn một tiếng sau, Quan Nguyệt đổi lại một chiếc quần jean, áo sơ mi trắng, đây cũng là đồ nàng hay mặc vào mùa này, ra cưa xá, đi đến tiệm cơm gọi một phần cơm gà trộn tôm mà Quan Nguyệt thích ăn.
Cơm nước xong uỗi.
Hai người dắt tay nhau đi dạo chợ đêm.
Qua xuân, ban ngày so với ban đêm dài hơn, tuy rằng lúc này đã bảy giờ, nhưng chân chời vẫn như trước có ánh nắng chiều tà.
Sinh viên ở chợ đêm rõ ràng nhiều hơn lúc trước.
Có chút nữ sinh cặp tay lẫn nhau, một đám người đi cùng một chỗ, cũng có đôi tình lữ như Quan Nguyệt Lục Dương, nắm tay nhau đi dạo phố.
Hai bên đường phố, khắp nơi lóe lên ánh sáng bảng hiệu, trong đó nhiều nhất là khách sạn.
Quan Nguyệt rất vui vẻ.
Bất kể bán cái gì, nàng đều đến xem qua.
Lúc đầu còn lôi kéo tay Lục Dương, về sau dứt khoát thả ra rồi.
Lục Dương theo ở bên cạnh, nhiều người như vậy, hắn sợ mình lạc mất Quan Nguyệt.
Phụ cận giao lộ chữ T trong chợ đêm, nữ sinh bán hoa đang trò chuyện cùng nữ sinh bán bánh đậu đỏ, niên kỷ của hai người cũng không lớn, quầy hàng ở cùng một chỗ, vì vậy có rất nhiều chủ đề chung.
"Sinh ý của ngươi hôm nay không tệ a."
Thấy tiệm bánh đậu đỏ đã liên tục bán được vài cái bánh, nữ sinh bán hoa bên cạnh có chút hâm mộ nói, việc buôn bán của nàng không tốt lắm, đến bây giờ còn chưa khai trương.
"Coi như cũng được, coi như cũng được.."
Nữ sinh bán bánh đậu đỏ khoát tay áo, bộ dạng nhìn như không thèm để ý chút nào, nhưng trên thực tế có chút đắc trí.
"Ta trước kia nghe cô ngươi nói, trước ngươi là sinh viên, như thế nào lại không học nữa vậy?"
Nữ sinh tò mò hỏi.
Khuôn măt chủ quán bánh đậu đỏ có chút cứng đờ, sau đó lộ ra nụ cười, nói: "Không có cách nào hết, trong nhà quá nghèo, trả không nổi tiền học phí, bất quá cũng tốt, coi như vô tình cắm liễu liễu lại xanh, đến trường không có tác dụng gì, hiện tại tiền kiếm được, so với sinh viên tốt nghiệp đã hơn rất nhiều."
"Cũng không thể nói vậy, lên đại học khẳng định có chỗ tốt, không có băng cấp, chỉ có thể như chúng ta mở quán vỉa hè, hoặc tiến vào nhà xưởng làm công nhân hay phục vụ, người ta có bằng cấp, có thể thi vào biên chế, làm nhân viên công vụ, coi như là làm ở xí nghiệp, so với người khác cũng lên chức nhanh hơn."
"Dừng, lời này của ngươi, có mấy sinh viên có thể làm được, đại bộ phận người ta còn không bằng chúng ta."
Thấy sinh ý tới cửa, nữ sinh không nói tiếp.
"Bánh đậu đỏ chính tông nhà làm, một tệ một cái, ngươi muốn mấy cái?"
"Lấy hai cái đi."
"Tốt, cho ngươi.."
"Cảm ơn đã chiếu cố."
Đêm tiền lẻ bỏ vào ví tiền treo nơi cổ, nữ nhân cười nói: "Thấy chưa, đây không phải à, nếu tối nay cứ bán đắt như vậy, cũng có thể kiếm được hai ba trăm tệ rồi."
Nữ sinh bán hoa nói: "Dù sao ta cũng cảm thấy đáng tiếc a, ta đây cấp ba còn chưa đi học, nếu có cơ hội lên đại học, ta nhất định sẽ quý trọng."
"Vậy ngươi đi học trung cấp đi, cũng không tốn nhiều tiền."
"Trung cấp có tác dụng gì chứ, đi ra ngoài vào nhà xưởng người ta cũng không nhận."
"Ngươi cũng biết nhiều đấy."
...
Hai người trò chuyện.
Đột nhiên có giọng nữ truyền đến.
"Lục Dương, mua hai cái bánh đậu đỏ ăn đi."
Nữ nhân bán bánh đậu đỏ toàn thân run lên, ngẩu đầu nhìn, sau đó lại nghe thấy thanh âm của một nam nhân: "Quan Quan, vừa rồi em ăn nhiều như vậy, hiện tại bụng vẫn chưa no sao?"
Sau khi nghe được giọng nói này.
Nữ sinh mới xác nhận.
Bản thân vừa rồi không có nghe sai.
Chính là hắn!
Nàng theo hướng phát ra nhìn lại, chỉ thấy một nữ sinh vô cùng xinh đẹp đi tới, ở phía sau là một thân ảnh nam nhân quen thuộc, đây không phải là Lục Dương sao?
Ha ha ha...
Trong lòng nữ nhân âm thầm cười lạnh.
Đồng dạng, Lục Dương vừa đi tới cũng phát hiện nữ snh này, chân hắn có chút ngừng lại, biểu lộ có chút kinh ngạc, chẳng ai ngờ tới, vậy mà ở chỗ này hắn có thể gặp Dư Phương.
Chính là người vì ghen ghét mà trộm đi bài thi Từ Thi, sau đó giả bộ nhảy lầu không thành, bị trường học khai trừ.
Trong lòng Lục Dương âm thầm có cảm giác không ổn.
Bởi vì Dư Phương biết rõ Trần Thu Nguyệt.
Lúc ấy, toàn bộ khoa máy tính đều biết Trần Thu Nguyệt là bạn gái mình, Dư Phương không có khả năng không biết, giữa hai người còn mang theo thù hận. Gia hỏa này sẽ không..
"Mỹ nữ, ta muốn hai cái bánh đậu đỏ."
Quan Nguyệt nhìn thoáng qua một cái, ánh mắt liền dừng lại trên mấy cái bánh đậu đỏ.
Bánh này cũng không lớn, nhưng mỗi cái đều to, nhìn qua liền biết có không ít nhân.
Hô một tiếng, phát hiện lão bản không có phản ứng, Quan Nguyệt ngẩng đầu, phát hiện nữ sinh bán bánh đậu đỏ này, đang trực lặng nhìn Lục Dương..
Quan Nguyệt có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
"Xin chào, ta muốn hai cái bánh đậu đỏ."
Quan Nguyệt lần nữa nói ra.
"A, tốt, hai cái đúng không.."
Dư Phương lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nàng thu hồi ánh mắt, lấy ra hộp giấy nhỏ, lấy hai cái bánh đậu đỏ để vào bên trong, nói ra: "Hai tệ."
Quan Nguyệt sờ sờ túi tiền chuẩn bị trả.
"Để anh, em ăn trước đi."
Hai tệ cũng không nhiều, Quan Nguyệt cũng không trì hoãn, nàng cầm lấy bánh đậu đỏ cắn một cái, sau đó ánh mắt bị hoa tươi bên cạnh hấp dẫn, Lục Dương lấy ra ví tiền, nhìn thoáng qua Quan NGuyệt, phát hiện nàng không chú ý tới bên này, sau đó lấy ra mấy trăm tệ tiền mặt, gấp lại, đặt ở nơi hẻo lánh quầy hàng, nhìn thoáng qua Dư Phương, Lục Dương quay người rời đi, hướng phía Quan Nguyệt đi đến.
"Em muốn mua hoa sao?"
Lục Dương hỏi.
"Không cần, em chỉ nhìn thôi."
"Mua mấy đóa đi, đặt ở trong nhà cho thơm."
Lục Dương chỉ chỉ, chọn ra mấy đóa hoa xinh đẹp, nói ra: "Bông này, bông này, còn có bông này nữa, gói lại giúp ta..."
Sau một lát, Lục Dương cầm lấy bó hoa to rời đi.
Chờ bọn hắn rời đi xong.
Nữ sinh bán hoa kiểm tra tờ trăm tệ đối phương mới đưa, mặt mày vui vẻ không thôi, quay đầu nhìn Dư Phương ở bên cạnh, nàng nói ra: "Không sai a, gặp được lão bản, cuối cũng cũng mở hàng được."
"Đúng vậy a, vị kia chính là lão bản đấy.""
Dư Phương liếc mắt nhìn phương hướng Lục Dương rời đi, sau đó cầm lấy tiền đặt ở góc tối, đếm đếm.
Lục Dương lưu lại sáu tờ, đều là tờ trăm tệ, tổng cộng có sáu trăm tê.
Cũng bởi vì sáu trăm tệ này, làm cho Dư Phương bỏ đi ý định vạch trần Lục Dương trước mặt bạn gái, dù sao, nàng hiện tại một ngày chỉ lời được hai trăm, sáu trăm tệ này có thể giúp nàng chống đỡ được hai ba ngày rồi.
Mà vạch trần Lục Dương thì được gì?
Đối với chính mình cũng không có điểm nào hay.
Sau khi tiến vào xã hội, Dư Phương mới biết được tiền quan trọng thế nào, nếu như không phải bác gái mắc bệnh nặng, phải trở về dưỡng bệnh, nàng cũng không có cơ hội dùng giá tiền thấp mua lại sạp hàng này, trước đó, nàng làm việc kia một tháng cũng chỉ được một nghìn tệ.
Một tháng một nghìn, muốn ở thành phố này sinh tồn, còn phải thuê phòng, ăn cơm, tích lũy, có thể nghĩ qua biết bao nhiêu khổ sở.
Lúc kia nàng rất hận Lục Dương, quái dị khi thấy Lục Dương xen vào việc người khác, nếu như không phải Lục Dương chích xuất camera, căn bản không ai biết rõ sự tình nàng trộm bài thi, nàng cũng sẽ không bị trường học khai trừ.
Tuy nhiên.
Hiện tại có thể kiếm được nhiều tiền, thời gian sống dễ chịu, so với thời điểm chạy đôn chạy đáo ở đại học, nàng cũng không còn cố chấp như cũ.
Huống chi, Lục Dương cho tiền, hận ý trước mặt lợi ích không còn đáng giá nhắc tới.
Bất quá, nữ sinh kia thật xinh đẹp.
So với Từ Thi còn xinh đẹp hơn, Lục Dương thật đúng là phúc khí tốt.
Ta có thể xinh đẹp như vậy thì tốt rồi!
Dư Phương sờ sờ mặt.
Đây là nơi mà Lục Dương tát nàng lúc trước vào thời điểm nhảy lầu.
Đến nay vẫn còn có chút đau đớn.
"Dư Phương, sao lại có nhiều tiền như vậy a."
Nữ sinh bán hoa vừa rồi kiếm lời được mười tệ, vui vẻ không thôi, không nghĩ tới Dư Phương ở bên cạnh, trên tay cầm mấy trăm tệ tiền mặt.
"Tiền vài ngày qua, đang đếm lại."
Dư Phương nhét tiền vào túi áo, nhìn bánh đậu đỏ trong nồi gần hết, nàng liền bắt tay vào làm...