Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 878: Đại Bại Hoại




Vi phong tống lai hoa hương, (Gió nhẹ thổi hương hoa)

Lục diệp khinh vũ phi dương. (Lá xanh nhẹ nhàng bay)

Song ngoại tựu thị ngã khả ái đích cố hương.(Ngoài cửa sổ chính là quê hương yêu quý)

Giá lý một hữu tào tạp đích thanh âm,(Nơi đây không tiếng ồn)

Giá lý chích hữu điểu nhi đích ca xướng.(Nơi đây đầy tiếng chim)

Giá lý một hữu đô thị đích tạp loạn,(Nơi đây không khói bụi)

Giá lý chích hữu nê thổ đích phân phương.(Chỉ có bùn đất cùng hương thơm)

Ánh nhập nhãn liêm đích, thị nhất phiến phiến đích lục.(Đập vào mí mắt là mành rừng xanh biếc)

Na lục dữ phong đích thân vẫn, diêu duệ thành xuân đích hải dương.(Nụ hôn của gió thổi hồn vào mùa xuân)

Hồ lý đích ngư nhi dược khởi,(Cá con trong hồ nhảy lên)

Thanh triệt đích hồ biên bích ba đãng dạng.(Nước sông thanh tịnh bỗng nhộn nhào)

Na hồ biên thùy điếu đích lão nhân,(Bên kia lão nhân thả cần câu)

Nhất phó an tường hạnh phúc đích mô dạng.(Bình tĩnh hạnh phúc đợi cá lên)

Lộ biên đích anh đào thục liễu, hồng đồng đồng đích kiểm đản như tu sáp đích cô nương.(Cô nương anh đào mặt đỏ rực)

Nhất trát bất trát đích song nhãn khán trứ lộ biên, tại đẳng đãi viễn phương đích tình lang.(Ngồi ở ven đường đợi tình lang)

Ngã thân ái đích cố hương, (Cố hướng thân yêu)

Ngã mỹ lệ đích cố hương. (Cố hương xinh đẹp)

Nhĩ đích phong xuy khứ ngã thân thượng đích trần ai. (Gió thổi đi khói bụi trên người)

Nhĩ đích vũ tẩy khứ ngã...(Mưa tẩy đi bụi bẩn bắn trên thân...)

...

Một bài < Niệm Cố Hương > mới đọc xong, dưới sân khấu vang lên tiếng vô tay.

Bắt đầu từ đám người Lục Dương, sau đó lan đến những người khác, cùng một chỗ vỗ tay...

Không thể không thừa nhận, Quan Nguyệt rất quen mặt sân khấu, nàng một chút cảm giác cũng không có, đọc thuộc lòng vô cùng diễn đạt, rất có cảm giác, có chút giống như MC chủ trì làn điệu.

Biểu hiện lần này, có thể nói là hoàn mỹ.

Mấy vị ban giám khảo cũng tương đối hài lòng.

Phó hiệu trưởng lúc trước một mặt không biểu tình, lúc này cũng phải lộ ra nụ cười.

Sau khi đọc thơ kết thúc, kế tiếp là đến phần bình phẩm, mấy vị ban giám khảo liền đem quyền lợi mở lời đầu tiên cho Phó hiệu trưởng.

"Bài thơ này viết không tệ, tuy rằng thủ pháp sáng tác có cảm giác có chút tân thủ, nhưng không thể không nói, vẫn rất có thiên phú đấy, nếu như học tập làm thơ có hệ thống, sẽ hay hơn rất nhiều..."

Quan Nguyệt lộ ra nụ cười yếu ớt, khiêm tốn tiếp nhận.

Có thể được Phó hiệu trưởng nói có thiên phú, vậy không thể nghi ngờ đã coi như là khen ngợi, dù sao, lúc trước nhiều tuyển thủ như vậy, chưa bao giờ thấy hắn đánh giá như thế.

Tuy rằng bài thơ không phải mình viết, nhưng lại khích lệ Lục Dương, cũng tương đương khích lệ bản thân mình, không có gì khác nhau.

"Biểu hiện của ngươi không tệ, ta cho ngươi chín chấm hai điểm, hy vọng ngươi về sau không ngừng cố gắng."

Nói xong, Phó hiểu trưởng ở trên tấm bảng viết số điểm của mình.

"Tạ ơn lão sư."

Quan Nguyệt có chút kinh hỉ.

Đây chính là số điểm cao nhất hiện giờ.

Mấy vị ban giám khảo khác cũng nói vài câu đơn giản, trên cơ bản không sai biệt lắm với ý Phó hiệu trưởng, thơ thì coi như cũng được, chỉ là quá coi trọng gieo vần, đây cũng là phương thức sáng tác ưu thích của tân thủ.

Gieo vần là chuyện tốt, nhưng vì gieo vần lại hi sinh mấy thứ khác, cái này có chút được không bù mất, nhưng tổng kết lại, ở trong những tác phẩm của sinh viên, bài thơ này đã coi như làm rất tốt.

Đánh giá xong liền chấm điểm, có người cho cao có người cho thấp, bình quân tính xuống, cuối cùng Quan Nguyệt được chín phẩy hai điểm. Cùng với số điểm Phó hiệu trưởng chấm hoàn toàn nhất trí, cũng không biết là cố ý hay trùng hợp.

Chín chấm hai, tạm thời xếp hạng một, có thể giữ vị trí này được hay không, còn phải xem biểu hiện của các thí sinh sau.

Trở lại chỗ.

Quan Nguyệt rất vui vẻ.

"Rất tuyệt."

Lục Dương cho nàng một ánh mắt tán dương.

"Quan Quan, ngươi thật lợi hại, bây giờ là hạng một, nhất định có thể đoạt giải."

Triệu Oánh Oánh hâm mộ nói.

"Đó là đương nhiên, giải nhất có hai danh ngạch, ta khẳng định Quan Quan sẽ có một cái." Trương Yến cũng nói tiếp.

Hoàng Hà hâm mộ nói: "Giấy chứng nhận này, có lẽ có thể nhận được học phần đi."

"Khẳng định là đươc..."

Hàn huyên một hồi, mấy người tiếp tục xem cuộc so tài, kế tiếp cũng không xuất hiện người ngoài ý muốn, mấy sinh viên khác biểu hiện rất bình thường, thậm chí bởi vì bài thơ Quan Nguyệt cản ở phía trước, nên điểm của mấy người sau hạ thấp đi rất nhiều.

Thẳng đến người gần cuối cùng, mới được chín chấm một, thi xong, cũng chỉ có hắn và Quan Nguyệt là hai người đột phá chín điểm.

Sau khi thống kê hoàn tất, chính là khâu nhận quà.

Quan Nguyệt như ý nguyện nhận được giấy khen thưởng.

...

Bốn giờ rưỡi chiều.

Cư xá Sâm Lâm Kiến Nghiệp, căn biệt thứ số 15.

Quan Nguyệt tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra.

Sau khi tắm xong.

Quan Nguyệt đổi một thân váy ngắn nhỏ màu trắng, váy rất ngắn, mép còn trên đầu gối một tí, lộ ra hai chân trắng nõn ở bên ngoài...

Trên đùi rất trắng, không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào.

Chân mang một đôi dép lê màu đỏ nhạt, ngón chân lộ ra bên ngoài.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lục Dương.

Quan Nguyệt đưa tay đè mép váy, khuôn mặt nhiều thêm vài phần đỏ rực, lúc trước mặt váy, nàng đều mặc váy dài, váy ngắn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nàng mặc lên người, cảm giác có chút không được tự nhiên.

May mắn là ở trong nhà, nếu mặc váy như vậy, nàng khẳng định không dám ra cửa.

"Nhìn cái gì, mắt sắp rớt ra rồi."

Quan Nguyệt đi tới.

"Còn có thể nhìn cái gì, đương nhiên là nhìn em a, Quan Quan, anh phát hiện em ngày càng đẹp, nhất định trong này có công lao của anh..."

Lục Dương cười nói.

"Vì sao lại là công lao của anh?"

Quan Nguyệt cũng ngồi xuống giường, hai chân đung đưa, khiến đôi dép ở trên chân rớt xuống.

"Bởi vì anh cho em nếm được cảm giác thoải mái của tình yêu a." Lục Dương chẳng biết xấu hổ nói ra.

Y phục này, đương nhiên là do Lục Dương bảo Quan Nguyệt thya.

Bởi vì hôm nay nhận được phần thưởng, Quan Nguyệt rất vui vẻ, vì vậy cũng không từ chối.

"Nói bậy."

Sắc mặt Quan Nguyệt trở nên hồng nhuận.

Nàng rõ ràng hiểu ý của Lục Dương.

Nghĩ đến mẹ lúc trước còn dạy trước khi kết hôn bản thân không được buông thả, Quan Nguyệt cảm giác có chút nóng mặt, giờ thấy Lục Dương nói vậy, bây giờ nói gì cũng đã muộn, nếu như để mẹ biết chuyện này, nàng khẳn định sẽ bị giáo huấn một phen.

"Quan Quan, cũng thay cái này đi."

Lục Dương từ đầu giường lấy ra một đôi bít tất ném tới.

Quan Nguyệt cầm lên nhìn nhìn, là bít tất dài màu trắng, rất nhẹ mỏng cùng co dãn, nhìn ánh mắt mong chờ của Lục Dương, Quan Nguyệt cũng không do dự, giơ chân lên, nhẹ nhàng đem bít tất thay vào, một mực kéo lên đầu gối.

"Quan Quan."

Quan Nguyệt nghe thấy Lục Dương gọi mình, nàng ngẩng đầu.

"Anh đến đây."

"Ô Ô."

..

Một tiếng sau.

Lục Dương tựa đầu trên gối, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, Quan Nguyệt nhắm mắt lại, tựa lên ngực Lục Dương, mái tóc xỏa trên vai của hắn, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

Chơi điện thoại một hồi.

Nhìn người bên cạnh mình, Lục Dương hỏi: "Quan Quan, tối nay muốn ăn gì?"

"Không ăn."

Quan Nguyệt mở to mắt, ngồi đầu trên ngực Lục Dương, nhỏ giọng nói.

"Sao lại không ăn, không ăn cơm, buổi tối chẳng phải không có khí lực nữa rồi."

Lục Dương mỉm cười.

Quan Nguyệt vừa mới mở mắt, trong nháy mặt trợn tròn.

Thấy biểu lộ nàng như vậy, Lục Dương kinh ngạc nói: "Không thể nào, em cho rằng, buổi tối anh sẽ tha cho em đấy chứ?"

Sau đó hắn thấy cánh tay mình bị bấm một phen.

"Cái tên đại bại hoại này."