Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 877: Thi Đấu (2)




Hoàng Hà cũng nói tiếp: "Đúng vậy a, hai ngày nay mệt muốn chết, nhìn mắt ta xem, có chút đỏ rồi."

Trương Yến cười nói: "Ta ngược lại hy vọng mỗi ngày đều bận rộn như này, Csite tiền tăng ca không ít, có rất nhiều đồng học hâm mộ chúng ta, các ngươi không biết sao?"

"Còn không phải do Hoàng Hà không cẩn thận nói ra ngoài, được rồi được rồi, chuyện chúng ta làm thêm ở Csite, ngàn vạn lần đừng nói là do bạn trai Quan Quan giới thiệu đấy, bằng không Quan Quan sẽ bị người khác làm phiền chết."

"Ừ, chyện này đương nhiên....ta cũng không ngốc."

...

Lục Dương ở dưới lầu đợi vài phút, liền nhìn thấy Quan Nguyệt cùng mấy người bạn cùng phòng cùng nhau đi xuống.

Chào hỏi lẫn nhau xong.

Lục Dương vừa cười vừa nói: "Các ngươi cũng đi sao?"

"Ừ ừ, chúng ta đi theo cổ vũ cho Quan Nguyệt." Triệu Oánh Oánh kéo cánh tay Quan Nguyệt."

Trương Yến cũng nói: "Bài thơ Quan Quan viết chũng ta cũng nhìn, ghi rất hay, nhất định có thể đạt được giải thưởng."

Chủ đề so tài thơ ca lần này của trường học Quan Nguyệt là về ngày quốc tế lao động, coi như đề mở, chỉ cần ghi bài thơ liên quan đến ngày một tháng năm là được, Quan Nguyệt tự nhiên không làm được, bài thơ nàng dự thi, kỳ thật là nhờ Lục Dương hỗ trợ viết đấy, chuyện này, mấy người bạn cùng phòng của nàng còn không biết...

Vốn Lục Dương cũng tùy tiện viết một chút, làm cho Quan Nguyệt cầm đi tham gia náo nhiệt, không nghĩ tới vậy mà thông qua vòng sơ tuyển, đến vòng hai, cần bản thân đọc diễn tả để chấm điểm, nếu như đạt được điểm cao, còn có thể nhận giấy khen thưởng của trường học.

"Lục Dương viết đương nhiên không tệ rồi, bất quá, ta chỉ cần lấy tham gia náo nhiệt thôi, không trông chờ phần thưởng." Quan Nguyệt rất khiêm tốn.

Lục Dương nói: "Tâm tính như vậy không tồi, coi như thất bại cũng không thương tâm, nếu đoạt giải, thì là kinh hỉ ngoài ý muons..."

Mặc dù bài thơ mình viết cũng không hay lắm, nhưng Lục Dương cảm thấy Quan Nguyệt vẫn có cơ hội, dù sao đối thủ của nàng cũng chỉ là sinh viên đại học mà thôi, hơn nữa nhất định phải là thơ do mình sáng chế, dưới hạn chế này, Lục Dương không cho rằng những người khác sẽ có tác phẩm tốt, cho dù đại học Hà Đông thuộc đại học 211, sinh viên thông minh có rất nhiều, nhưng sinh viên cuối cùng cũng chỉ là sinh viên...

Một đoàn người vừa cười vừa nói đi đến nhà văn hóa.

Thời điểm bọn họ tới đây, bên này đã có mười mấy người, có người cầm lấy bản thảo xem lại, hẳn là tuyển thủ tham gia so tài, xem ra cũng có không ít người sốt ruột.

Tìm một chỗ ngồi xuống, Quan Nguyệt lấy ra bản thảo nhìn nhìn.

Qua hơn hai mươi phút sau.

Mc mới lên sân khấu chủ trì, sau khi thử microphone, liền bắt đầu điểm danh xem tuyển thủ đã tới đông đủ hay chưa.

Đám người ban giám khảo cũng đi tới.

"Đó là hiệu trưởng Phó, rất lợi hại, nghe nói còn là hội trưởng của hiệp hội thơ ca tỉnh chúng ta, không nghĩ tới hắn lại tự mình tới."

Triệu Oánh Oánh nhìn một người trong ban giám khảo, nói ra.

"Hiệu trưởng Phó? Là hiệu trưởng của trường học các ngươi?"

Lục Dương cũng nhìn nhìn.

Thật trùng hợp, người này hắn cũng quen đấy, năm trước khi tham gia hội nghị tỉnh Hà Đông, Lục Dương đã gặp mặt qua một lần, lúc ấy bọn họ còn gặp mặt nói chuyện qua...Sau khi hoàn tất Tu Chân Trở Về, thì có thể làm thành viên hiệp hội ở bản thổ, lúc đó Lục Dương được mời tham gia vào hiệp hội Hà Đông, đối phương đồng dạng cũng là tác giả nổi danh của Qidian, thịnh tình không thể chối, nên Lục Dương đáp ứng.

Sau khi cầm lấy giấy chứng nhận hiệp hội, Lục Dương cũng bị đề cử làm đại biểu, sau đó đại biểu cho những người mới gia nhập, lên sân khâu nói vài câu, chỉ sẻ một chút tâm đắc khi sáng tác của bản thân.

Mà vị Phó hiệu trưởng này là khách quý được mời riêng, đến từ hiệp hội thơ ca của tỉnh.

"Đúng vậy a, Phó hiệu trưởng chính là phó hiệu trưởng trường học chúng ta."

Triệu Oánh Oánh nói ra.

"Được rồi, cũng quá khó đọc đi."

Lục Dương nhịn cười không được, xem ra vị Phó hiệu trưởng này đã định, về sau cho dù thuận lợi chuyển chức lên hiệu trưởng, cũng khó trốn được vận mệnh bị người ta gọi là 'Phó' hiệu trưởng.

Mấy nữ sinh cũng đều cười cười, các nàng đều lý giải được ý tứ trong đó.

Thời gian so tài tới gần, MC lần nữa điểm danh những để tử vừa rồi chưa đến, chờ sau khi mọi người đến đông đủ, liền cho bọn họ đi lên rút thăm.

Rút thăm đại biểu cho trình tự lên sân khấu, đối với đại bộ phận trận đấu mà nói, trừ khi thực lực quá nghiền ép, thì trình tự lên đài bất đồng vẫn ảnh hưởng rất lớn.

Tuyển thủ dự thi có hơn hai mươi người, Quan Nguyệt rút ra số 13, bản thân nàng vẫn hết sức hài lòng.

Sau khi rút số xong.

Tuyển thủ đầu tiên liền lên đài.

Là một nam sinh gầy yếu, thoạt nhìn tương tự Lý Minh Bác, từ trang phục của hắn nhìn xem, gia cảnh có lẽ cũng không được khá lắm, đoán chừng là từ nông thôn đến đây.

Là người đầu tiên lên đài, nam sinh này khá khẩn trương, cầm lấy bản thảo trong tay, đều có hơi chút phát run.

Dưới đài thỉnh thoảng còn truyền đến một hai tiếng cười.

Cái này không thể nghi ngời làm bầu không khí càng thêm khẩn trương.

Lục Dương nhìn nam sinh này, đoán chừng cũng là người giống mình, là một thanh niên yêu thích văn nghệ, vừa mới lên đại học, đoán chừng muốn phơi bày một ít về bản thân, nhưng bởi vì còn chưa trải qua trường hợp tương tự, nên hơi chúp gấp gáp khẩn trương.

Cũng không phải chứng sợ xã hội, đoán chừng hơi chút hướng nội mà htooi.

"Bạn học không cần khẩn trương, trước giới thiệu về mình một chút đi."

Hiệu trưởng Phó cầm lấy Microphone đặt trên bàn, an ủi một câu.

Nam sinh này mới bắt đầu giới thiệu: "Mọi người khỏe, lão sư ban giám khảo tốt, ta....ta tên là Lưu Khải, là sinh viên năm nhất hệ Công Trình, hôm nay ta đọc một bài thơ, gọi là...Hoa....Hoa Hòe."

Một câu giới thiệu mà cà lăm mấy lần, có thể thấy được nam sinh tên Lưu Khải này hết sức khẩn trương, cùng Lục Dương đoán trước cũng không kém,

đứa nhỏ này thật đúng là sinh viên năm nhất.

Không có biện phát, sự thật chính là như vậy.

Hài tử đi ra từ nông thông, ngoài trừ mấy người thiên phú tốt từ nhỏ, thì những người khác đều bị hài tử ở trong thành thị nghiền ép, không có một hai năm thích ứng, khó có thể dung nhập vào bầu không khí thành thị.

"Tí nữa em lên đài không cần khẩn trương."

Lục Dương nhìn nhìn Quan Nguyệt nói ra.

"Không đâu, em không khẩn trương."

Quan Nguyệt lắc đầu, ánh mắt nhìn lên sâu khấn, rất kiên định với vô cùng tự tin...

Lục Dương cảm giác mình lo lắng hơi thừa, Quan Nguyệt thời đi học cấp ba, đã không biết bao nhiêu lần lên cột cờ chia sẻ tâm đắc học tập của mình, cũng nhiều lần đại biểu cho học sinh phát biểu...Tính toán kinh nghiệm lên sân khấu, đã vượt qua không biết bao nhiêu người...

Nam sinh kia gập ghềnh đem bài thơ chậm rãi đọc hết, viết kỳ thật cũng hay, chính là khi đọc triển khai quá kém, cuối cùng mấy ban giám khảo cho một điểm số tiêu chuẩn, không đếm mức mất mặt, nhưng muốn cầm được phần thưởng, vậy đoán chừng không có khả năng rồi.

Sau khi nhìn thấy điểm số, nam sinh nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu đi xuống.

Kế tiếp là người thứ hai.

Thứ ba.

Tốc độ rất nhanh.

Mấy thứ như thơ ca, vốn là rất ngắn, nếu không phải có phần giới thiệu với phần bình phẩm của ban giám khảo, thì đoán chừng một hồi đã kết thúc, phía trước mười mấy người cũng không có người nào nổi bật, cao nhất mới được 8,2 điểm.

Cuối cùng cũng đến phiên Quan Nguyệt ra sân.