Chuyện tiếp theo bên phía Giang Thành, Lục Dương cũng không có ý định chú ý.
Xế chiều hôm đó.
Hắn lái chiếc Audi mới sửa xong đến đại học Hà Đông.
Sở dĩ tới nơi này, chủ yếu là do Quan Tâm Nguyệt hôm nay báo danh một trận đấu thi thơ ca...Lục Dương là bạn trai của nàng, tự nhiên phải đi qua ủng hộ.
Trong hai năm nay, Lục Dương tới nơi này đã rất nhiều lần, nên đối với ngôi trường này hết sức hiểu rõ.
Ở tiệm trái cây ven đường mua ít anh đào, Lục Dương mới hướng phía ký túc xá đi đến, thời điểm đi ngang qua khu rừng nhỏ, hắn còn hướng mắt vào bên trong nhìn qua, khu rừng nhỏ đã phủ một sắc xanh, một lần nữa biến thành thánh địa của các cặp tình nhân.
Một năm bốn mùa, vẫn là mùa xuân đẹp nhất.
Một lát sau, Lục dương đi tới ký túc xá nữ sinh.
Quan Nguyệt ở ngay dưới chờ đợi, nhìn ra đã đợi được một hồi, thấy Lục Dương đến, nàng chạy như bay tới, như chim hoàng yến rút vào lồng ngực Lục Dương, điều này làm mấy sinh viên ở xung quanh, cũng nhịn không được ghé mắt nhìn qua.
"Nhớ anh rồi hả?"
Lục Dương ôm lấy Quan Nguyệt, đưa tay ở sau lưng nàng vỗ vỗ.
Đến cuối xuân, nhiệt độ đã cao lên rất nhiều, trên thân mặc quần áo đã không còn nhiều như trước, vì vậy có thể cảm nhận được làn da thịt.
"Hì hì, có một chút, em lo anh sẽ không tới."
"Làm sao có thể, lời hứa của anh đáng giá nghìn vàng, nếu như đáp ứng với em, liền chắc chắn sẽ không nuốt lời." Lục Dương nhẹ nhàng cười cười, cũng không để ý ánh mắt bốn phía của người khác, đem Quan Nguyệt ôm sát vào trong ngực.
Quan Nguyệt rất hạnh phúc nói ra: "Vậy anh cam đoan, về sau chỉ yêu mình em."
"Anh...Anh về sau chỉ yêu mình em."
Tuy r ằng không ngờ tới Quan Nguyệt đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng Lục Dương cũng không do dự trực tiếp trả liwf.
Đối với một kẻ lọc lõi mà nói, hắn biết rõ, thời điểm này tuyệt đối không thể chần chờ.
Quan Nguyệt rất hài lòng, ở trên má Lục Dương hôn một cái, sau khi tách ra, nàng mới nhìn thấy hoa quả Lục Dương mua.
"Là anh đào sao?"
"Đúng vậy a."
Lục Dương đem túi trong tay giơ lên, còn nói thêm: "Mua ở tiệm trái cây trong trường học, anh nhìn cũng không tệ lắm, rất tươi, hẳn là vừa mới nhập...."
Loại quả anh đào này, cùng Cherry không giống nhau, quả anh đào có cái đầu nhỏ, hơi mềm, ăn vào hơi chút chua, mấu chốt nhất là không để được quá lâu, để khoản một hai ngày sẽ hư hết.
"Bao nhiêu tiền một cân?"
Quan Nguyệt cầm lên hai cái, nếm nếm, mùi vị cũng không tệ lắm...
"Mười lăm tệ."
Lục Dương hồi đáp.
Giá tiền này cũng không tính là đắt, ở dưới quê, thời điểm hái xuống bán cho lái buông cũng mười tệ một cân, trước kia nhà bà ngoại Lục Dương cũng có một cây anh đào, nhưng đáng tiếc, cây anh đào này không biết có phải do chủng loại không tốt lắm, hàng năm mọc ra trái rất ít, hơn nữa còn bị chim sẻ ăn mất phần nửa, còn dư lại cũng không nhiều lắm.
Thời gian Lục Dương vui vẻ nhất khi còn bé là chính vào khoản thời gian anh đào chín, hắn lúc đó sẽ chuyển ra một cái ghế dựa, cùng Lâm Tiểu Vũ ngồi ở trong sân, trông coi cây anh đào, chỉ cần có chim bay tới, liền sẽ dùng gậy đuổi đi.
"Có chút mắc."
Quan Nguyệt hơi nhíu lông mày lại.
"Vậy mà còn đắt sao?"
Lục Dương cười cười.
"Đương nhiên là đắt rồi, Triệu Oánh Oánh nói, ở Lục Thành có một cái mương anh đào, bên trong có rất nhiều cây anh đào, có thể vào trong tùy tiện ăn , coi như hái mang về cũng chỉ mười tệ một cân....Cái này anh mua mười lăm, lại không được chọn, khẳng định rất mắc..."
"Dù sao cũng cho người ta kiếm chút lợi nhuận đi."
Lục Dương cũng không cảm thấy đắt.
Mương anh đào hắn cũng biết, cũng đi qua nhiều lần, Lục Thành vốn không có nhiều chỗ để chơi đùa, nên chỗ này Lục Dương tự nhiên sẽ không bỏ qua, hắn vẫn tương đối thích ăn quả anh đào đấy, kiếp trước, sau khi tốt nghiệp đại học, hắn còn lưu lại phương thức liên lạc của lão bản kia, hàng năm đều từ trong vườn bọn họ mua ít quả anh đào.
"Đi qua mương anh đào sao? Chủ nhất được nghỉ, anh có thể dẫn em đi qua vui đùa một chút."
Lục Dương hỏi.
Bởi vì Liễu Thanh Thanh bên kia, chỉ còn một hai tháng nữa, Lục Dương cũng không dám tùy tiện chạy loạn, vì vậy muốn thừa dịp này, ý định bên cạnh Quan Nguyệt nhiều một chút...
"Chủ nhật sao?"
Quan Nguyệt suy nghĩ một chút.
"Đoán chừng không được, ngày đó khẳng định sẽ có rất nhiều người đi, hơn nữa, gần đây bọn Triệu Oánh Oánh đều khá bận rộn, cũng không thể đi, còn phải đợi các nàng rảnh rỗi, sau đó chúng ta đi sau."
"Hai người chúng ta đi không được sao?"
Lục Dương cười nói.
"Chúng ta còn có chuyện khác a."
"Chuyện gì?"
"Anh không biết."
Quan Nguyệt có chút kinh ngạc.
Lục Dương lắc đầu.
"Lớp chúng ta chủ nhật tuần này tổ chức tụ hội a, hình như là muốn qua bên kia sông Hoàng Hà chơi, rất nhiều đồng học đến Lục Thành được hai năm rồi, đều còn chưa đi qua bờ bên kia sông, vì vậy thừa cơ hội này đi xem...Bọn hắn ở trong nhóm chat thảo luận, em còn tường rằng anh cũng biết."
Quan Nguyệt giải thích nói.
"Anh tắt thông báo rồi..."
Lục Dương lắc đầu, lại nói: "Em có tính đi không?"
"Đi chứ, anh cũng đi đi, rất lâu rồi chúng ta không có tụ họp với nhau, La Phương cũng đi..." Quan Nguyệt mong chờ nhìn Lục Dương.
Lục Dương nhẹ gật đầu: "Được, vậy chúng ta cùng đi."
Chủ nhật tuần này vốn định phụng bồi Quan Nguyệt, nếu như nàng muốn đi tham gia họp lớp, Lục Dương tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, nếu đổi lại một mình hắn, Lục Dương chắc chắn sẽ không qua.
Trong đám bạn học thời cấp ba, hiện tại vẫn bảo trì mối quan hệ tốt chỉ có mình Ngô Bá, nhưng người khác coi như thời điểm cấp ba cũng tốt, nhưng dần dần cũng phai nhạt, Lục Dương cũng lười đi bảo vệ.
"Thật tốt quá."
Quan Nguyệt vui vẻ.
Lục Dương lấy điện thoại di động ra nhìn, lúc này đã một giờ bốn mươi phút chiều, hỏi nàng: "Cuộc thi của em lúc nào thì bắt đầu?"
"Bắt đầu vào lúc ba giờ tại nhà văn hóa, bất quá còn phải tới sớm, anh chờ em một chút, trước để em đưa anh đào về phòng, sau đó chúng ta cùng đi.."
"Được."
Lục Dương gật đầu.
"Vậy anh chờ em một tí."
Nói xong, Quan Nguyệt vội vàng chạy lên lầu.
Trong phòng.
Mấy người bạn cùng phòng đều đangbận rộn.
Lần trước sau khi Lục Dương trở về từ đại học Hà Đông, liền an bài cho các nàng làm công tác viên kiểm duyệt video trên CCilicili, công việc này chiếm khá nhiều thời gian rảnh của bọn họ, bất quá, so với tiền tài kiếm được, chút thời gian này liền không quan trọng, bao nhiêu người đi ra ngoài làm thêm, nhìn sắc mặt ông chủ làm việc, còn dễ dàng bị lừa, cứ như vậy bận rộn một ngày, còn không bằng mấy người bọn họ kiểm duyệt mấy tiếng lại kiếm được nhiều tiền.
Công việc tốt như vậy, coi như là tốt nghiệp, các nàng đều không chê, huống chi là hiện tại.
"Quan Quan, bạn trai ngươi tới rồi sao?"
Nhìn thấy Quan Nguyệt vào cửa, Triệu Oánh Oánh ngẩng đầu nhìn, nàng biết rõ vừa rồi Quan Nguyệt xuống lầu, chính là đợi Lục Dương tới đấy.
"Đúng vậy a, tới rồi...Còn mua anh đào, ta rửa rồi, các ngươi ăn chút đi."
"Không cần, hiện tại chưa đói, để lại tối ăn đi, ngươi bây giờ đi sao?"
"Ừ, phải qua sớm."
"Vậy được, chúng ta cùng qua cổ vũ cho ngươi."
Triệu Oánh Oánh tắt đi trang xét duyệt, dụi dụi con mắt, đứng dậy duỗi lưng một cái...Trương Yến cùng Hoàng Hà thấy thế, cũng đều dừng lại.
"Các ngươi không phải nói gần đây bận rộn nhiều việc sao? Nếu bận quá cũng không cần đi đâu, dù sao chỉ là đọc diễn cảm thơ ca, vài phút là xong." Quan Nguyệt noi ra.
"Không được, không được, Quan Quan thi đấu, chúng ta làm sao có thể không tới hiện trường ủng hộ, hơn nữa, chúng ta nhìn màn hình chập cũng quá mệt mỏi đi, vừa vặn nghỉ ngơi mắt một chút." Triệu Oánh Oánh nói ra.