Trong nháy mắt, gần đến ngày mùng một tháng năm.
Cành liễu treo trên cửa đã héo rồi, thời điểm tết thanh minh, Tiền Vân không biết từ nơi nào cầm về, cắm lên trên cửa.
Đây là một tập tục ở dưới quê.
Dịp này, Ngô Bá cũng gọi điện thông báo Diệu Hồng đã sinh, là một tiểu tử mập mạp, người nhà hắn đều rất cao hứng, mở tiệc mừng ở khách sạn, Lục Dương không về được, nên phụ thân Lục Vĩ tới đưa lễ.
"Hài tử của Ngô Bá đã ra đời rồi a, không biết Thanh Thanh khi nào đây?"
Tiền Vân đi qua, nhìn nhìn Liễu Thanh Thanh.
Liễu Thanh Thanh ngồi trên ghế salon, nghe nói như vậy, nàng khẽ vuốt tay lên bụng.
Lục Dương nói ra: "Có lẽ sắp rồi, cũng trong một hai tháng tới."
"Vậy ngươi gần đây đừng chạy nhảy lung tung, vạn nhất Thanh Thanh không thoải mái, cần phải đi bệnh viện.."
Tiền Vân dặn dò.
"Ừ, con biết rồi...Ngày một tháng năm ra ngoài một chuyến, còn thời gian còn lại lưu lại ở trường, không phải mẹ có số điện thoại của Lâm Nhị Hổ sao? Mấy ngày gần đây con nói hắn một mực ở phụ cận trường học đợi lệnh, vạn nhất có chuyện gì, dưới tình huống con không có ở đây, mẹ có thể gọi cho hắn..."
Lục Dương nói ra.
"Là tài xế kia của ngươi?"
Tiền Vân suy nghĩ một chút.
Bà nhận thức tài xế của Lục Dương, lần trước đi kiểm tra, chính là do Lâm Nhị Hổ lái xe chở đi đấy, dù sao xe kia ngồi rất thoải mái, Tiền Vân chỉ đối với tên của hắn không biết rõ.
"Ừ."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Sau khi Tiền Vân ghi nhớ, lại dùng cây lau nhà lau đi nước đọng trên sàn làm cho sàn nhà sạch sẽ, dù có lưu lại chút nước, bà cũng cẩn thận dùng khăn lau qua.
Đổi lại trước kia tự nhiên không phiền toái như vậy, nhưng hiện tại không giống vậy, Liễu Thanh Thanh sắp đến ngày sinh rồi, vạn nhất không cẩn thận trượt chân, vậy thì khẳng định là chuyện lớn.
Lau xong phòng khách, Tiền Vân lại vào bếp thu thập.
Đến tuổi như bà, ngồi yên trong nhà có chút chịu không nổi.
Lục Dương từ trong tủ lạnh cầm ra một lon sữa bò, uống hai phần, đặt ở trên bàn, hắn ngồi bên cạnh Liễu Thanh Thanh, nhìn điện thoại di động của nàng: "Lại xem video chăm con hả?"
Sắp phải trở thành mẫu thân, Liễu Thanh Thanh cũng hết sức lo lắng, sợ mình làm không tốt, vì vậy, sau khi may quần áo cho tiểu hài tử xong, nàng liền lên CCilicili xem video về trẻ nhỏ, học tập chuyên gia chiếu cố tiểu hài tử thế nào.
"Đúng vậy a." Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu.
"Không phải chuyên gia lần trươc sao?"
Lục Dương nhìn nội dung trên diện thoại.
Lần này là một người mới.
Liễu Thanh Thanh nói ra: "Chuyên gia lần trước, có tạo một nhóm chat thu phí, nói về sau sẽ đăng tải video lên đó, ta không vào nhóm, nên không xem nàng."
"n."
Lục Dương cười cười.
Liễu Thanh Thanh coi như tỉnh táo, cũng biết trong này có bẫy.
Hắn không nghĩ tới, hiện tại đã có người bắt tay làm như vậy.
Ở trên CCtok quảng bá, sau đó đưa vào nhóm chat thu phí.
Đây không phải là cắt rau hẹ sao?
Liễu Thanh Thanh chú ý như vậy, đoán chừng trên CCilicili xuất hiện không ít chuyện này, xem ra vẫn phải hạn chế mới được, đừng để lúc đó có nhiều người bị lừa, lại trách nền tảng của hắn dung túng nữa.
Dù sao trong xã hội này, loại người nào cũng có, có thể bị dễ dàng vặt lông như vậy, nói rõ chỉ số thông minh của bọn họ không tốt lắm, nên cũng đừng hy vọng bọn hắn có năng lực hiểu rõ đúng sai.
"Nhìn một chút thì được, có chút việc không đúng sự thật đâu, những người này đều vì lượt xem mà nói quá lên, kỳ thật căn bản cũng không có gì, chúng ta khi còn bé đều được nuôi dưỡng bình thường, cũng vẫn sống tốt đến bây giờ, nha đầu của chúng ta, sẽ kế thừa IQ của anh, mỹ mạo của em, không cần chăm lo quá nhiều, về sau tuyệt đối cũng là nữ tử tài mạo song toàn."
Lục Dương hết sức tự tin.
Mấy thứ như gien này, khó mà thay đổi được.
Hắn tin nữ nhi bảo bối của mình về sau tuyệt đối là tiểu mỹ nữ.
Hai người lúc nói chuyện, Tiền Vân nhận xong một cuộc gọi, sau đố vội vàng đi vào phòng khách, mở TV...
"Mẹ, xem gì vậy?"
Lục Dương ngẩng đầu hỏi.
Tiền Vân quay đầu nói ra: "Vừa rồi cậu nhỏ của con gọi tới, nói cái gì mà tiết mục lên TV rồi, bảo ta tranh thủ mở ra nhìn xem.."
Nói xong.
Bà cầm lấy điều khiển, nhanh chóng chuyển kênh.
"Mẹ, là đài truyền hình nào?"
Lục Dương hỏi.
"Kênh đô thị Giang Thành."
"A."
Lục Dương lập tức hiểu rõ ý cậu nhỏ, đoán chừng là sự kiện lần trước ở bệnh viên Đồng Tế Giang Thành, đã lâu như vậy, Lục Dương còn quên mất, không nghĩ tới cậu nhỏ vẫn còn nhớ rõ...
"Để con." Lục Dương nhận lấy điều khiển, đem toàn bộ kênh hiện ra, sau đó nhanh chóng tìm được kênh đô thị Giang Thành, ấn vào xác định, hình ảnh liền xuất hiện, ba người liền tập trung vào tiết mục đang phát trên TV.
"Xin chào mọi người, tôi là phóng viên kênh độ thị Tiểu Trương, căn cứ theo quần chúng báo cáo, bên ngoài bệnh viện Đồng Tế có một siêu thị nhỏ đang có hiện tượng lừa gạt người tiêu dùng, hôm nay chúng ta cùng đi kiểm tra xem.."
Nói xong phóng viên liền giấu camera, đi vào cửa hàng.
Phóng viên này rất trẻ tuổi, đoán chừng vừa mới tốt nghiệp đại học đang đi thực tập trong đài truyền hình, loại bộ dạng ngây ngây ngô ngô, rất dễ để người ta có cảm giác dễ dàng lừa gạt.
Phong viên ở trong tiêm mua một chai nước hai cái bánh mì, sao đó lấy ra một tờ năm mươi tệ đưa tới.
Camera che giấu ở trong túi áo, vẫn như trước ghi lại hình ảnh trong tiệm, chỉ thấy nữ nhân sau khi nhận được tiền, ở dưới quầy lung lay một chút, sau đó liền gọi phòng viên, nói đối phương tiền thiếu đi một góc.
Mà tờ tiền này, trước khi phòng viên vào siêu thị đã đưa ra xem, hoàn hảo không chút sứt mẻ gì, hiện tại đột nhiên thiếu đi một góc, mọi người đều có thể nhìn ra, lão bản siêu thị này khẳng định có vấn đề.
Sau đó nữ nhân làm như trước kia, nói khẳng định góc còn lại ở trong ví tiền, muốn giúp đỡ tìm kiếm, bộ dạng phóng viên có chút mờ mịt không rõ, tùy ý để đối phương mở ra ví tiền, quả nhiên, góc còn lại ở trong ví tiền được tìm ra, nữ nhân còn dặn dò phóng viên thời điểm lấy tiền cẩn thận một chút, nếu cầm mạnh quá, liền dễ dàng đem góc xé bỏ.
Toàn bộ động tác của nữ nhân phóng viên đều nhìn xem, nhưng hắn vẫn không chút nào phát hiện, nếu như không phải lúc trước đã biết rõ, chắc chắn sẽ không cho rằng, tiền ở trong ví của mình bị mất đi.
Cũng may, toàn bộ sự việc có camera lưu lại, những bằng chứng này không cách nào phản bác.
Phóng viên lấy tiền ở trong ví ra đếm đếm.
Vừa rồi ở bên ngoài đếm có hai nghìn tệ, nhưng trong nháy mắt chỉ còn lại một nghìn bốn trăm, sáu trăm tệ còn lại đã bốc hơi mất tiêu, tiền ở trước mắt mọi người cứ như vậy biến mất không còn...
Kỹ xảo thuần thục như vậy, làm cho người xem nhịn không được tặc lưỡi.
Sau đó đến tiết mục phóng viên chất vấn tiền của hắn thiếu đi, đối phương không chịu thừa nhận, sau đó phóng viên gọi cho cảnh sát, còn lấy ra giấy tờ xuất thân cùng video bằng chứng...
Cũng may, tiết mục cũng có chiếu kết quả.
Trải qua quá trình điều tra, lão bản siêu thị là một kẻ tái phạm, thường xuyên dùng loại thủ pháp này để lừa tiền, thậm chí ở bên trong tiết mục, nữ lảo bản trong phòng thấm vấn còn tự tay biểu diễn ảo thuật làm tiền biến mất.
Cuối cũng, nữ nhân bị bắt giam, chờ đợi phán quyết từ pháp luật, siêu thị nhỏ bị niêm phòng...
Kết quả như vậy, coi như ác giả ác báo.
Xem hết tiết mục, Tiền Vân giật mình nói: "Tiểu Dương, cậu nhỏ con nói, người này bị con cử báo sao?"
"Đúng vậy a, lúc ấy con mang bà ngoại đi kiểm tra, thời điểm mua đồ gặp phải, bất quá con thông minh, không để nàng thực hiện được hành vi...Khi đi ra ngoài, liền gọi điện cho đài truyền hình, không nghĩ đến bọn họ lại có tác dụng lớn như vậy.."
Lục Dương tự nhiên không nhắc đến chuyện mình treo thưởng.
"Đúng vậy a, coi như biết làm chuyện tốt, lão bản này tâm quá đen đi, đáng đời!" Tiền Vân tán dương nhi tử một câu.
Lục Dương có chút im lặng, không biết mẹ có ý gì, cái gì mà coi như biết làm chuyện tốt chứ, giống như trước đây hắn hay làm chuyện xấu vậy.
"Lục Dương, anh thật giỏi."
Liễu Thanh Thanh cũng nhẹ nhàng nhích lại gần, sùng bái nói.
"Đó là đương nhiên..."
Lục Dương lúc này mới vui vẻ cười cười, vẫn là vợ nhà mình tốt nhất, có thể coi lão công như kho báu.