“Ngươi chạy ra ngoài làm gì?”
Lục Dương vuốt vuốt cái trán, hắn đối với nha đầu này có chút bất lực.
Lữ Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nói ra: “Đương nhiên là đi xem ngươi cùng vị Hạ Vi tỷ tỷ kia làm gì a, các ngươi cùng nhau ra ngoài, ta có chút không yên lòng....”
“Thật? Không phải là ngươi muốn ra ngoài chơi” Lục Dương lườm nàng liếc.
Lữ Tiểu Bạch mặt không đổi sắc, tiếp tục nói: “Đương nhiên, với lại hôm nay là chủ nhật, nếu như ngươi muốn dẫn ta đi chơi, ta cũng không từ chối đâu...”
Lục Dương coi như đã đoán đúng tiểu tâm tử của Lữ Tiểu Bạch.
Cái gì vừa nãy nha đầu này nói đều là lừa dối, đoán chứng là do ở nhà ngồi không yên, muốn chạy ra ngoài đùa nghich.
“Ta không muốn mang ngươi ra ngoài chơi.”
Lục Dương rút cánh tay ra khỏi Lữ Tiểu Bạch.
“Dượng, dượng....Ta bình thường học tập rất mệt mỏi, máy chơi game thì bị bà nội lấy mất rồi, ở trong nhà nhám chán chết đi được, hiện khó được ngày cuối tuần, muốn thư giãn một tí, dượng thương xót, dẫn ta đi chơi đi.”
Thái độ này mới đúng chứ.
Lục Dương suy nghĩ một chút, tối hôm nay cũng không có chuyện gì, liền nói: “Được, ta dẫn ngươi đi Wanda dạo một vòng, bất quá, chơi một tí, phải về trước bữa tối.”
“Hảo hảo.”
Lữ Tiểu Bạch liền vội vàng gật đầu.
Đi vào đường chính, Lục Dương đưa tay cản lại một cỗ xe bus trường, sau đó đi về phía Tây Môn, đi vào chung cư Hoa Đình, Lục Dương đem xe lái ra.
Chiếc lần này hắn lái là Toyota Land Cruiser Prado, chiếc Audi bởi vì lần trước bị đụng hỏng mất, liền đưa cho Lâm Nhị Hổ đi sửa chữa, bây giờ vẫn còn chưa xong.
Cửa xe mở ra.
Lữ Tiểu Bạch nhảy lên ngồi phía sau, sau đó đánh giá xung quanh.
“Dượng, chiếc này không tệ nha.”
“Cũng được, SUV mà.”
Lục Dương trả lời một câu, lái xe.
“Chiếc này chắc không rẻ đâu, ta có một bạn học, trong nhà hắn cũng lái chiếc này, có rất nhiều tiền.” Lữ Tiểu Bạch nói ra.
“Giá cả chiếc này cũng được, bất quá mua được chiếc này, ở Lục Thành cũng coi là có số má.”
“Khó trách tiểu bàn tử kia lại kiêu ngạo như vậy..”
Lữ Tiểu Bạch giống như có chuyện nói không hết, trên đường đi, cái miệng nhỏ không bao giờ dừng.
Đến nơi.
Đem xe đỗ xong, hai người trực tiếp đi thang máy lên tầng, đi vào khu giải trí Wanda.
Đi đến trước quấy lễ tân.
Lục Dương làm một cái thẻ, bên trong nạp năm trăm tệ, đưa thẻ cho Lữ Tiểu Bạch, Lục Dương nói ra: “Bên trong có sáu trăm tệ tiền trò chơi, ngươi cầm lấy mà chơi, mà không cho phép ngươi chủ nhật nào cũng đến đây.”
“Cháu biết rồi, cảm ơn dượng.”
Tiểu Bạch mở miệng đáp ứng, sau đó dùng thẻ đi đến bên cạnh rút năm mươi xu trò chơi, nhiều tiền xu như vậy khiến đôi tay nhỏ của nàng bị lấp đầy.
Nhìn thao tác này, Lục Dương biết rõ Lữ Tiểu Bạch không phải lần đầu tiên đến đây, bằng không cũng sẽ không thuần thục như vậy.
Đi đến khu khiêu vũ chơi một hồi.
Lữ Tiểu Bạch một mực nhảy không theo kịp tiết tấu, nhảy một hồi liền cảm thấy không có ý nghĩa, liền gọi Lục Dương đi chơi điện tử.
Lữ Tiểu Bạch chơi Quyền Hoàng 98 (The King of Fighters -KOF), trò chơi này có độ khó tương đối cao, so với bản 99 hay 2000, thì không cùng một cấp bậc.
Bất quá, kỹ thuật của Lữ Tiểu Bạch không tệ.
Thậm chí liên tiếp đánh bại mấy người chơi khác.
Còn một chút máu vẫn có thể thắng được, Lữ Tiểu Bạch vui vẻ không thôi.
“Dược, cháu trâu không, một xu thôi đã chơi được rất lâu.”
Lữ Tiểu Bạch hưng phấn, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ cả lên.
Nha đầu này, thật sự là một người thích chơi game, nếu đem phần tinh lực này dùng trên học tập, Lục Dương cảm thấy Lữ Tiểu Bạch sẽ không kém hơn Lữ Tiểu Vũ là bao.
“Coi như cũng được.”
Lục Dương nhìn thoáng qua nói ra.
Đối với trò chơi này, Lục Dương chưa từng thua người nào, hồi còn học cấp ba, chỉ với một xu thôi hắn có thể ngồi cả buổi chiều.
Ngô Bá coi như cũng có thiên phú, hơn nữa thời gian chơi còn dài hơn Lục Dương, nhưng cũng là bại tướng dưới tay hắn, về sau, chỉ có cấp nhân vật trong liên mình huyền thoại là Ngô Bá hơn hắn, bởi vì lúc đó Lục Dương không còn chơi nữa.
Hai người đang lúc trò chuyện, liền có một nam tử đầu tóc vàng ngồi xuống, đưa xu vào, nói ra: “Tiểu nha đầu, chúng ta làm một ván không.”
“Chơi thì chơi, ai sợ ai?”
Lục Dương khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, dù sao máy chơi game thiết lập như vậy, cũng không thể ngươi chơi rồi lại không cho phép người khác chơi.
Tên tóc vàng này rất quen thuộc trò chơi này, nên toàn chọn mấy vị tướng rất mạnh.
Lữ Tiểu Bạch thì do dự rất lâu, sau đó liền chọn thằng lùn cầm kiếm, sau đó lại chọn thêm một nhân vật có combo lợi hại trong game, cùng với lão đầu cầm hồ lô, cuối cùng là một trang hán cầm bổng.
Những nhân vật này nhìn qua đều rất hèn mọn, từ đó cũng có thể thấy được tính cách Lữ Tiểu Bạch, nàng thi đấu hết sức cẩn thận, dù cho hèn mọn bỉ ổi, cũng không muốn thua trận....
Trận đấu rất nhanh bắt đầu.
Cho dù Lữ Tiểu Bạch nỗ lực đến đâu.
Nhưng trình độ song phương chênh lệch rất lớn, Lữ Tiểu Bạch hết sức chăm chú, xuất toàn lực, nhưng cũng chỉ có thể giết chết một nhân vật của đối phương, thời điểm đến nhân vật thứ hai của đối phương còn dư lại 1/3 lượng máu, thì kết thúc chiến đấu.
Nàng thua rồi, còn thua rất thảm.
Đầu vàng cười cười đắc ý, cầm lấy lon Red Bull uống một ngụm, dào đạt đắc ý nói: “Tiểu nha đầu, kỹ thuật tệ quá, ngươi hợp chơi máy gắp thú hơn đấy.”
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo này, người xem khác cũng ưa đánh đòn.
Lữ Tiểu Bạch tức giận đến đỏ cả mặt.
Nhưng nàng cũng không nóng đầu, vừa rồi đánh một trận, nàng liền ý thức được mình không phải là đối thủ của đối phương, chênh lệch rất lớn, vì vậy cũng không muốn lãng phí tiền game.
Nhưng thời điểm quay đầu nhìn Luc Dương, Lữ Tiểu Bạch biểu lộ ra biểu cảm tội nghiệp, hốc mắt đỏ đỏ, giống như tùy thời đều có thể khóc.
Lục Dương trong lúc nhất thời không thể phán đoán, nha đầu này là giả bộ hay bị sỉ nhục cho khóc thật.
Chỉ là một trò chơi ,không đến mức vậy đâu?
“Để ta đến.”
Vì bảo trụ ví trị của Lữ Tiểu Bạch, Lục Dương liền hướng Lữ Tiểu Bạch lấy một xu, sau đó đứa vào bên trong máy chơi game.
Tên tóc vàng, hiển nhiên cũng không để trong lòng, trong mắt vẫn như cũ là thần sắc khinh miệt, hắn không cho rằng, đổi người chơi liền có thể là đối thủ của mình, bất quá cũng là con mồi đưa tới miệng mà thôi.
“Dượng, người được không?”
Lữ Tiểu Bạch nhỏ giọng hỏi.
Lục Dương trừng mắt nhìn nàng.
Đồng học tiểu Bạch thấy vậy ngượng ngùng cười cười, sau đó nói: “Dượng, cố gắng lên!”