Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 872: Dượng, Cố Gắng Lên (1)




"Đến cả sinh viên cũng không thắng nổi, vậy mà cứ khoác lác mình là cao thủ cờ tướng."

Lữ mẫu từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thoáng qua tàn cuộc, liền biết lão đầu nhà mình đã thất bại.

"Lại đi, lại đi."

Lữ Bảo Hoa có chút không phục.

Vừa rồi đúng là bản thân ông hơi khinh thường, nếu như không phải nóng lòng ăn tươi quân cờ Lục Dương, cũng sẽ không làm vào thế bị động, cuối cùng dẫn đến thua cuộc, ông còn muốn thử lại lần nữa, lấy lại danh dự.

Nhưng Lữ mẫu lại không cho ông cơ hội này, nói thẳng: "Còn đánh làm gì? Đến giờ ăn cơm rồi, ngươi không ăn, cũng đừng làm ảnh hưởng người khác ăn."

Nghe nói như thế.

Lữ Bảo Hoa bất đắc dĩ, chỉ có thể thu cờ vào.

Hạ Vi đi tới phòng bếp, cùng Lữ Tiểu Bạch một chỗ đem đồ ăn dọn ra.

Lữ mẫu tổng cộng làm tám món ăn, một tô canh, trong đó có món móng heo hầm, nhìn móng heo màu sắc vàng óng, liền biết hương vị chắc sẽ không kém, Lữ mẫu đem bát đũa dọn xong, mới lên tiếng.

"Hạ Vi, Lục Dương, hai người đừng có khách khí, ăn nhiều một chút."

Lục Dương tự nhiên sẽ không khách khí.

Ở nhà hắn đã làm xong cơm trưa, còn chưa kịp ăn đã bị gọi tới, hiện tại bụng quả thật rất đói.

"Dượng, ăn nhiều một chút đi."

Lữ Tiểu Bạch bộ dạng rất biết điều.

Còn dùng muỗng múc cho Tô Hạo hai chiếc móng heo to.

Sau khi múc cho Lục Dương xong, Lữ Tiểu Bạch hạ muỗng xuống, đối với Hạ Vi ngồi ở bên cạnh, cũng không có ý tưởng múc dùm.

Đồng học Tiểu Bạch ân oán rất rõ ràng.

Lục Dương mua cho nàng điện thoại cùng máy PS3, còn là Dượng, tương lai là người một nhà, Hạ Vi coi như khỏi, nữ nhân này vừa rồi còn chăm chú nhìn Dượng dấy, đồng học Tiểu Bạch rất không thích...

“Tiểu Bạch, cũng không biết gấp cho Hạ Vi tỷ tỷ sao?”

Lữ mẫu trừng mắt nhìn Tiểu Bạch.

Hoặc là gấp đồ ăn cho toàn bộ, nếu không cũng đừng có gấp cho người nào, cái này khác gì phân biệt đối xử, Lữ mẫu cảm thấy nha đầu này, một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu.

“A di, để cháu tự mình gấp được rồi, cháu gần đây giảm béo, ăn tương đối ít.”

Hạ Vi mỉm cười ngọt ngào nói.

Bộ dạng không để ý chút nào, nàng cầm lấy chiếc đũa, nhẹ nhàng gấp một miếng đậu lên, để ở trong miệng, nhai nhai nhấm nuốt hai cái ,tán dương: “A di, móng heo dì nấu thật ngon.”

Bạn học Tiểu Bạch đang buồn bực ăn cơm, nghe xong nhịn không được trợn tròn mắt.

Một miếng đậu nành, liền có thể nếm ra móng heo nấu ngon?

Dối trá !

Lúc ăn cơm.

Lữ mẫu cũng không cố kị Hạ Vi có mặt ở đây, liền hỏi bóng gió quan hệ giữa Lục Dương cùng Lữ Tiểu Vũ phát triển đến đâu, đây cũng là mục đích mà bà mời khác, Lục Dương chỉ nói là, bọn họ có quan hệ bạn bè rất thân...

Điều này làm cho Lữ mẫu có chút thất vọng.

Vốn bà còn tưởng, Lụ Dương cùng con gái đã xác định quan hệ, đợi đến lúc Lục Dương tốt nghiệp đại học, hai người có thể kết hôn.

Nhưng bây giờ nghe vậy, thì khoảng cách đến kết hôn con rất xa, điều này làm cho Lữ mẫu muốn gả con gái mau mau đi ra ngoài cảm thấy qua chậm.

Một bữa cơm ăn tốn nửa canh giờ.

Trong lúc ăn trò chuyện một ít về công việc, lại nói về sinh hoạt....

Sau khi cơm nước no nê, mấy người hỗ trợ dọn đồ thừa vào trong phòng bếp, Lục Dương sợ Lữ mẫu lại hỏi chuyện hắn, liền đứng dậy cáo từ rời đi, Hạ Vi cũng nhân cơ hội đi theo ra ngoài.

Nhìn căn phòng vắng vẻ.

Lữ mẫu thở dài.

“Ài.”

Lữ Bảo Hoa thưởng thức hớp trà, cười nói: “Sao bà lại vội đem con gái gả ra ngoài vậy, Tiểu Vũ mới được bao nhiêu, sốt ruột làm gì?”

“Ông hiểu cái gì, nữ tử chỉ được mấy năm thanh xuân, chờ đợi thêm nữa, liền thành gái lỡ thì hay rồi, năm đó, thời điểm tôi gả cho ông mới được bao nhiêu?”

Lữ mẫu phản bác.

“Năm đó với nay không giống nhau.” Lữ Bảo Hoa phản bác có chút hữu lực.

Lữ mẫu hỏi: “Ông cảm thấy Lục Dương thế nào?”

“Là một tiểu tử rất tốt.” Lữ Bảo Hoa đặt chén xuống, nói tiếp: “Đầu óc thông minh, có ý thức trách nhiệm xã hội, trẻ tuổi, tràn đầy sức sống, còn là đại lão bản, phối với Tiểu Vũ thì dư sức.”

“Ông không phải là cảm thấy hắn đánh cờ tốt, nên về sau có thể phụng bồi chơi cờ với ống chứ?”

Lữ mẫu nghi ngờ hỏi.

Bạn cảm giác bạn già minh, hơi tâng bốc Lục Dương.

“Ách, nói gì vậy, đánh cờ tốt cũng chỉ là một ưu điểm, tôi biết rất nhiều người trẻ tuổi biết đánh cờ, cũng không thể tùy tiện tìm một người, đem con gái gả ra ngoài được.”

Lữ Bảo Hoa vội vàng nói.

Lữ mẫu cũng hiểu đạo lý này, Lục Dương đúng là sự lựa chọn tốt, mấu chốt là con gái nhà mình hình như cũng thích hắn, đáng tiếc...Bà lại thở dài, nói ra: “Đáng tiếc, Lục Dương cùng con gái chúng ta giống như không có động tĩnh gì, hơn nữa Lục Dương còn phải đợi hai năm sau mới tốt nghiệp, đến lúc đó chuẩn bị cũng không tốt lắm, làm con gái chúng ta trể nãi thời gian.”

Nói xong, Lữ mẫu nhìn xung quanh một vòng, hỏi.

“Tiểu Bạch đâu?”

“Hình như chạy ra ngoài rồi.”

Lữ Bảo Hoa nhìn nhìn ngoài cửa.

“Nha đầu chết tiệt này, suốt ngày chạy đi chơi, về sau đoán chừng kiếm chồng cũng khó khăn.” Lữ mẫu phàn nàn nói.

Nghe nói như thế, Lữ Bảo Hoa nhịn không được cười, nói ra: “Tiểu Bạch mới được bao nhiêu, bà quan tâm chuyện này hơi thừa rồi đó, hơn nữa, coi như đến lúc đó, cũng là ba mẹ nha đầu kia lo, cùng chúng ta có quan hệ gì.”

“Cái lão già chết tiệt này, chuyện gì cũng không quan tâm, làm ta tức chết đi được.”

...

Dưới con đường nhỏ ngoài nhà.

Gió nhẹ nhàng thổi qua từng bông hoa trắng bên đường, cây liễu ven đường cùng hiện toát lên màu xanh tươi đẹp, đúng là cảnh đẹp mùa xuân.

Luc Dương cùng Hạ Vi đi từ từ trên đường, hai người đều trầm mặc không nói, đến ngã ba, Hạ Vi mới nói: “Lục Dương, ngươi cùng con gái giáo sư Lữ có quan hệ gì vậy?”

“Không có quan hệ, chúng ta là đối tác làm ăn, lúc trước có cùng nhau mở một công ty khởi nghiệp.” Lục Dương giải thích nói.

“Vậy chuyện kia...”

Hạ Vi cũng không quan tâm chuyện công ty, mà là thái độ của Lữ mẫu.

“Đoán chừng dì có chút hiểu lầm, dù sao chúng ta thường xuyên gặp nhau, bất quá không có quan hệ, về sau gặp lại sẽ giải thích rõ ràng.” Lục Dương cười cười, bộ dạng không thèm để ý.

Hạ Vi nhẹ nhàng thở ra, người nàng hợp ý, sao có thể chân đứng hai thuyền, nàng hỏi: “Lần trước ở rạp chiếu phim, ta thấy ngươi cùng bạn gái, hình như nàng...”

Hạ Vi ở trên bụng nàng khoa tay múa chân, còn nói thêm: “Hài tử đã sinh chưa?”

“Còn chưa, đoán chừng phải thêm mấy tháng nữa.”

Lục Dương biết rõ chuyện này.

Thời điểm lúc trước đi coi phim Hoàng Kim Đại Kiếp, Mẹ cùng Liễu Thanh Thanh đụng phải Hạ Vi, chuyện này, Tiền Vân đã nói với hắn.

Hạ Vi cảm thán nói: “Thực hâm mộ ngươi, vẫn còn học đại học đã có tiểu bảo bối rồi.”

“Điều này cũng không có gì hâm mộ, dù sao cũng đều là thanh niên, còn ngươi, quay về ký túc xá sao?”

Lục Dương nhìn lối rẽ khác, đó là hướng thông về ký túc xá nữ sinh.

“Ừ.”

Hạ Vi nhẹ gật đầu.

“Vậy chúng ta gặp lại sau.”

“Tốt.”

Hạ Vi còn vài lời muốn nói, nhưng lời nói đến đây, cũng chỉ có thể nhẹ gật đầu, hướng ký túc xá đi đến.

Nàng vừa rời đi.

Lục Dương quay đầu lại, hướng về phía sau một thân cây, nói: “Đi ra.”

Không đến một hồi, Lữ Tiểu Bạch mặc một thân váy trắng từ trong bụi cây nhỏ chui ra...Nàng không có chút nào lúng túng khi bị bắt nghe lén, chạy tới, ôm lấy cánh tay Lục Dương, nói: “Ngươi vừa rồi cùng tỷ tỷ kia nói gì vậy a.”

“Tâm sự bạn học cũ, ngươi muốn biết làm gì?”

“Không phải làm chuyện có lỗi với dì nhỏ ta chứ?”

Lữ Tiểu Bạch cười nói.