"Lục Dương, gần đây sự kiện ở công ty ngươi, ta cũng nghe nói qua, ngươi làm không tệ, là một lão bản có trách nhiệm tốt, Tiểu Vũ đi theo ngươi, ta đây làm phụ thân cũng rất yên lòng."
Lục Dương biết rõ Lữ Bảo Hoa nói đến chuyện gì.
Chỉ cần xem TV hay lên mạng, thì chuyện này không có khả năng không biêt.s
Hắn nhẹ gật đầu, nói: "Giáo sư Lữ, ngài quá khen rồi, em tin tưởng bất kỳ người bình thường nào gặp phải loại chuyện này, đều sẽ làm ra lựa chọn giống em, còn bên phía công ty, em hiện tại còn phải đang đi học, công ty kỳ thật may mắn khi có Tiểu Vũ giúp đỡ, mới trụ vững và phát triển như bây giờ."
"Nha đầu kia có chút bản lãnh, chuyện này ta biết, tuy nhiên, nếu ngươi không cho nàng sân khấu để biểu diễn, nàng cũng sẽ không có thành tựu như bây giờ." Lữ Bảo Hoa nhìn thoáng qua phương hướng phòng bếp, nói ra: "Còn phải tí nữa mới ăn cơm, biết đánh cờ không, chúng ta đánh một chút."
"Em không biết chơi cờ vây."
Lục Dương nói ra.
"Đây chẳng phải nói, những thứ khác đều biết chơi sao?"
Lữ Bảo Hoa cười ha hả nói.
Chuyện này Lục Dương cũng không phủ nhận, ngoài trừ cờ vây ra, thông thường cờ nào hắn cũng đều biết chơi, ví dụ như cờ ca rô, cờ tướng, cờ cá ngựa, cờ vua, những thứ này hắn đều là cao thủ...
Điều này cũng là nhờ sự giúp đỡ của ngoại công khi còn bé rèn luyện hắn, thời điểm đi học, hắn trên cơ bản là không có đối thủ, thời điểm học cấp ba, còn đạt được quán quân trường học.
Đây là thiên phú.
Người khác hâm mộ cũng không được.
Lữ Bảo Hoa từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ cờ tướng.
Đem ly để xuống dưới, mở ra một bàn cờ gỗ, lại đem quân cờ từ trong hộp đổ ra, nhìn thấy bàn cờ đơn sơ của Lữ Bảo Hoa, Lục Dương liền biết, thời điểm lần sau tới nhà, có thể đưa tặng lễ vật gì.
Mua một bàn cơ làm bằng hồng mộc, hẳn là một sự lựa chọn rất tốt.
"Còn phải tí nữa mới ăn cơm, chúng ta chơi trước vài ván?"
Lữ Bảo Hoa hỏi.
Mấy ngày gần đây không có người đánh cờ, ông có chút ngứa tay.
"được a."
Lục Dương cũng nhặt lên quân cờ màu đen, bày ở phía mình, nhìn thấy Lục Dương nhanh chóng bày xong, Lữ Bảo Hoa biết rõ, đệ tử này của ông, vừa rồi cũng không phải nói dối.
Hạ Vi đối với chơi cờ cũng rất quen thuộc, thời điểm đến đây lúc trước, nàng cùng Lữ Bảo Hoa cũng đánh mấy ván, bất quá, bản lĩnh của nàng không được, cuối cùng đều lấy thảm hại mà kết thúc, thậm chí được chất hai quân cờ, cũng vẫn thua....
Nhìn thấy hai người bày xong cuộc, thân hể Hạ Vi hơi nghiêng nghiêng về phía trước, ánh mắt nhìn bàn cờ, nói ra: "Lục Dương, nhìn vậy thôi chứ giáo sư Lữ là một cao thủ, ngươi phải cẩn thận,."
"Hặc hặc, đương nhiên...Ta nhất định sẽ cẩn thận."
Lục Dương rất khiêm tốc.
Trong cờ tướng, cờ đỏ bình thường sẽ đi trước.
Chuyện này cũng có điềm cổ đấy, hai màu đen trắng, kỳ thật đải biểu cho hai trận doanh, Lưu Bang ưu thích màu đỏ, cờ xí cùng khôi giáp đều màu đỏ, bởi vậy màu đỏ đại biểu cho Hán, Hạng Vũ ưu thích màu đen, Hắc Tử đại biểu cho Sở.
Lục Dương cầm Hắc Tử, vì vậy phải chờ Lữ Bảo Hoa động trước.
"Ngươi đánh trước đi."
Lữ Bảo Hoa nói ra.
"Lão sư, vẫn nên dựa theo quỷ củ, người đi trước đi, ván sau em dùng lại cờ đỏ." Lục Dương lắc đầu, hắn biểu rõ Lữ Bảo Hoa muốn nhường hắn, nhưng không cần phải làm vậy.
Luận đánh cờ, Lục Dương còn chưa ngán ai bao giờ, trừ khi Lữ Bảo Hoa là tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu không, Lục Dương cũng không thua kém ông.
"Ừ, vậy được rồi."
Lữ Bảo Hao vốn muốn nhường cho nước đầu, dù sao, ông cũng là giáo sư, trước mặt học trò của mình vậy mà đi trước, lộ ra có chút ỷ lớn hiếp nhỏ, bất quá, nếu lượt sau đổi quân, cũng liền dễ nói.
Lữ Bảo Hoa động trước một nước.
Chống mã lên sau tốp, đây cúng là để tiện đường cho Xe chạy.
Lục Dương tùy tiện đưa pháo vào giữa, đây cũng là trình tự mà tân thủ ưu thích.
Hai người ta một bước, ngươi một bước, tốc độ rất nhanh, hầu như không cần suy nghĩ nước đi của quân cờ...Lúc đầu Lữ Bảo Hao còn rất tự tin, cho rằng dưới thế cờ của mình, đoán chừng Lục Dương không kiên trì được bao lâu.
Nhưng đánh qua vài chục nước, cũng không phải dễ ăn như ông tưởng.
Hai người đánh nhiều nước như vậy, nhưng ông vẻn vẹn mới ăn của Lục Dương một con Mã, cùng lúc đó, bản thân ông cũng tổn thất một con pháo, như vậy tổn hại hai bên, song phương đều không sai biệt lắm.
Hạ Vi ở một bên cũng nhìn rất kinh hiểm.
Nàng phát hiện nước cờ của Lữ Bảo Hoa rất cao, đi một bước nhìn ba bước, mỗi bước đi đều lưu lại hậu thủ, nếu như đổi lại là nàng, đoán chừng cũng khó mà chống đỡ, nhưng nhìn Lục Dương một chút cũng không nóng nảy, điềm tĩnh đem cạm bẫy phá giải, song phương ngươi tới ta đi, trong khoảng thời gian này, vậy mà khó có thể nhìn ra người nào đang chiếm ưu thế.\
"Không tệ a."
Trong ánh mắt Lữ Bảo Hoa nhiều thêm vài phần thưởng thức.
Ông không nghĩ tới, Lục Dương đánh cờ tướng lại lợi hại như vậy, cùng mình đều là kỳ phùng địch thủ, nếu hắn sau này trở thành con rể mình, còn phải là chẳng lo không có người chơi cờ.
Lục Dương không biết trong lòng Lữ Bảo Hoa nghĩ gì, hắn vẫn như trước chăm chú nhìn vào bàn cờ, không thể không nói, Lữ Bảo Hoa rất lợi hại đấy, nếu như không tập trung tinh thần, hắn có thể thua trận đấu này.
Suy nghĩ một lát, Lục Dương bỗng tiến Mã qua sông.
Ánh mắt Lữ Bảo Hoa liền lóe sáng, nói ra: "Lục Dương, con Mã cuối cùng của ngươi, đến đây là hết rồi."
Nói xong.
Ông đem một con Xe chạy qua bắt Mã.
Mắt nhìn bộ dạng con ngựa sắp bị ăn sạch, Lục Dương liền đẩy xe qua bảo vệ, nhưng Lữ Bảo Hoa hiển nhiên không có ý định buông tha, lại điều một con xe khác tới.
Hai xe cùng nhắm tới con Mã của Lục Dương, Lục Dương cũng không cách nào nhúc nhích, trừ khi hắn điều thêm một con xe nữa qua, coi như không điều, Lữ Bảo Hoa cũng thể dùng một Xe đổi một Mã một Xe của Lục Dương, hoặc là ăn không một con Mã.
Đây chính là bước ngoặt của ván cờ này.
Đến Hạ Vi cũng cho rằng Lục Dương sẽ thí Mã.
Nhưng Lục Dương vẫn rất điềm tĩnh, bộ dạng không làm theo kế hoạch, trực tiếp dùng pháo giữa đập vào con Tượng còn lại của Lữ Bảo Hoa, nói, "Chiếu tướng..."
Lữ Bảo Hoa lúc này mới ý thức được, bản thân vừa rồi khi di chuyển Xe, mới khiến cho Lục Dương dám làm như vậy, vốn định chống Sĩ, làm cho Lục Dương mất đi thế chiếu tướng, nhưng nhìn kỹ, một con Pháo Lục Dương đang không bị cản lại, nếu như lên Sĩ, đối phương trực tiếp dùng Song Pháo chiếu tướng, hắn liền thua cuộc.
Không có biện pháp, Lữ Bảo Hoa chỉ có thể bỏ qua cách chống Sĩ, đem Tướng dịch qua một bước.
Nhưng mà Lục Dương cũng không ăn sĩ của Lữ Bảo Hoa, ngược lại hắn còn tiến ngựa lên một bước, lần nữa nói ra: "Chiếu."
Bởi vì do Tướng mới lên, vừa vặn Mã nhảy xuống liền có thể chiếu.
Lữ Bảo Hoa mở to hai mắt mà nhìn, có chút khó tin, không nghĩ tới còn có một nước cờ như vậy, mắt thấy không còn lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể đem Tướng di chuyển thêm một bước.
Sau đó Lục Dương cười cười, giải quyết một con xe của Lữ Bảo Hoa.
Kế hoạch ăn MÃ của Lục Dương không thành, còn khiến bản thân mất đi một con xe, điều này làm cho Lữ Bảo Hoa vô cùng phiền muộn, hơn nữa nhìn thế cục bàn cờ thì phe ông đã không ổn.
Lục Dương còn đôi pháo, một Mã, còn có Xe đã qua sông, Lữ Bảo Hoa chỉ còn đôi Sĩ để phòng thủ, hoàn toàn lâm vào thế bị động, giữ vững thêm mấy hiệp, liền lầm vào tuyệt cảnh.
Lữ Bảo Hoa thở dài, ném cờ.
"Ta thua rồi."