"Ta đã xem tấm poster bộ phim này, biên kịch thất đúng là tên Lục Dương, trên baidu cũng không phải viết không có cơ sở, trời ạ, bộ phim điện ảnh này ta đã coi qua, lúc ấy căn bản không chú ý tên biên kịch."
"Thiệt hay giả, không phải trùng hợp chứ?"
Bọn hắn còn tường Lục Dương là quán quân võ thuật hay gì gì đó, không nghĩ tới Lục Dương lại là một biên kịch nổi tiếng, đây quả thực giống như hỏi thăm một người có phải Võ Trạng Nguyên hay không, thì lại được đáp án người ta là Trạng Nguyên cả Văn cả Võ.
Cái này gọi là gì, Văn Võ song tài?
Quách Tiểu Ngọc cũng rất kinh ngạc, bất quá rất nhanh bình tĩnh lại, nàng nói ra: "Ta giống như nghe qua dì nhỏ nói, Lục Dương viết tiểu thuyết kiếm được không ít tiền, ở Lục Thành mua nhà mua xe, cũng mua cho bố hắn một chiếc xe mới, hiện tại nhà bọn hắn ở dưới quê còn mở một cửa hàng bán quần áo rất lớn, hình như do hắn bỏ tiền."
"Vậy khẳng định không sai, chính là hắn rồi, bằng không làm sao có nhiều tiền như vậy, ta choáng a, không nghĩ tới người trong lòng của ngươi lại là người nổi tiếng, ài, tiếc quá, biết thể chiều nay xin chữ kí của hắn."
Diệp Mộng Kỳ có chút tiếc hận nói.
Một người bạn cùng phòng khác nói ra: "Muốn xin chữ ký không phải dễ dàng, chờ nghỉ tết Thanh Minh, Tiểu Ngọc sau khi về quê, bảo hắn ký cho chúng ta không được sao."
"Tiểu Ngọc, chuyện này nhờ cậy ngươi rồi, đây chính là danh nhân đầu tiên ta gặp ngoài đời a."
Diệp Mộng Kỳ chắp tay trước ngực nhờ cậy nói.
Quách Tiểu Ngọc nhìn nhìn máy tính, nhẹ gật đầu, tin tức này thật sự có chút bất ngờ, nàng cũng không nghĩ tới Lục Dương lại nổi danh như vậy, vừa giật mình vừa có chút lo được lo mất.
Lục Dương ưu tú như vậy, nữ sinh thích hắn khẳng định rất nhiều, hắn đến chuyện sơ trung giống như đã quên mất.
Bộ phim điện ảnh Hoàng Kim Đại Kiếp này, bản thân hình như còn chưa xem qua, Quách Tiểu Ngọc ý định hôm nay lên mạng xem bù lại, trên CCilicili chắc hẳn sẽ có.
Trở lại chỗ ngồi của mình, Quách Tiểu Ngọc bật máy tính lên, đăng nhập vào tài khoản CCilicili, sau đó tìm kiếm tên bộ phim...
...
Giang Thành, trong một khách sạn năm sao, phòng VVIP.
Lục Dương nằm trên giường lớn, đang cầm điện thoại nói chuyện phiếm, trước khi tới Giang Thành, hắn đã đạt sẵn hai phòng ở đây, một phòng đơn một phòng đôi, cậu nhỏ cùng bà ngoại ở cùng phòng đôi, Lục Dương ở phòng còn lại.
"Anh đang ở Giang Thành?"
Trên điện thoại, là cuộc hội thoại giữa Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt, vừa rồi tán ngẫu, Lục Dương có nhắc đến chuyện hắn tới Giang Thành.
"Đúng vậy a, nhưng ngày mai về rồi, hôm nay cũng quá mệt đi."
Lục Dương gõ chữ.
"Cũng quá mệt rồi ???"
Trần Thu Nguyệt gửi đến mấy dấu chấm hỏi, sau đó tiếp tục nói: "Anh làm sao đột nhiên chạy đến Giang Thành, hay là đến tìm muội tử nào? Lần tước có phải anh thêm QQ của Lý Phỉ Phỉ không."
"Gì vậy, mà Lý Phỉ Phỉ là ai?"
Lục Dương nghĩ một hồi, không nghĩ ra người nào có tên như vậy.
"Chính là khuê mật của em, người mà có mái tóc vàng kìa.'
Trần Thu Nguyệt giải thích nói.
Lục Dương liền nhớ ra, khuê mật Trần Thu Nguyệt hình như có một người như thế, nhưng mình đến Giang Thành sao có thể tìm nàng ta, trí tưởng tượng của nữ nhân cũng quá phong phú đi.
Lục Dương tiếp tục nói: "Em nghĩ gì thế, anh căn bản không có phương thức liên lạc của bọn họ, hơn nữa, lần này anh đến Giang Thành là có chính sự, đừng có đoán mò linh tinh."
"Thiệt hay giả, bây giờ anh ở đâu?"
"Ở khách sạn, một mình, có muốn mở video cho em nhìn không?"
"Ai mà thèm nhìn cơ chứ?"
Tuy rằng nói như vậy, nhưng vài giây sau, Trần Thu Nguyệt gửi thông báo mở camera, Lục Dương ấn chấp nhận, sau đó quay một vòng quanh phòng, nói ra: "Thấy chưa, thật sự ở một mình."
"Anh chạy đến Giang Thành làm gì?"
Trong phòng rất sáng đèn, có thể nhìn rõ ràng, thấy Lục Dương thật sự ở một mình, Trần Thu Nguyệt cũng yên tâm.
Giang Thành dù sao cũng là địa bàn của nàng, Lục Dương chạy đến Giang Thành ăn vụng, mặt mũi nàng tính sao.
"Thân thể bà ngoại của anh có chút vấn đề, nên anh dẫn bà tới bệnh viện kiểm tra một chút.''
"Kết quả thế nào, có vấn đề gì không." Trần Thu Nguyệt ân cần hỏi, còn chưa vào cửa, Trần Thu Nguyệt đã xem bà ngoại Lục Dương như bà ngoại mình.
Lục Dương nói ra: "Vấn đề không quá lớn, chỉ là dạ dày có chút không tốt, sau khi khám xong, anh dẫn bà tới Hoàng Hạc Lâu cùng Đại Học Giang Thành chơi, hoa anh đào ở Gianh Thành nở rất đẹp..."
"A, thật đáng tiếc, em sớm quên mất chuyện này, sớm biết anh tới Giang Thành, em có lẽ sẽ cùng đi với anh, nhân tiện về thăm nhà một chút."
Trong lòng Lục Dương thầm nghĩ, Trần Thu Nguyệt có muốn, thì hắn cũng không dám mang theo nàng cùng một chỗ mà đi a.
Có cậu nhỏ cùng bà ngoại, còn đến Giang Thành gặp Quách Tiểu Ngọc, mà mang theo một bình dấm chua bên người, còn có thể chơi đùa vui vẻ sao?
Đương nhiên lời này không thể nói.
Lục Dương cười cười, nói ra: "Anh cũng trong lúc nhất thời nảy sinh ý định này, cũng không có kế hoạch từ trước, sớm biết như vậy liền mang em đi theo, bất quá, em cũng đừng thương tâm, anh có mua quà cho em đây."
"Quà gì?"
"Hỏi gì nhiều như vậy làm gì? Đợi anh quay về trường học sẽ biết."
"Không được, không được, anh không nói, tối nay em ngủ không yên."
"Được rồi, để anh nói, là bánh làm từ hoa anh đào, anh mua hơi nhiều, khi nào về cho em nếm thử."
"Hặc hặc, tốt quá, love you."
Trần Thu Nguyệt hai tay để trước ngực, tạo hình trái tim.
Sau đó, Lục Dương phát hiện phía sau Trần Thu Nguyệt có một cái đầu nhỏ, không phải tiểu nha đầu Tư Thì lén lén lút lút còn là ai?
Thấy mình bị Lục Dương phát hiện, Từ Thi ý định chuồn đi, nhưng bị Lục Dương gọi lại.
"Từ Thi, đi đâu vậy."
"A."
Từ Thi dừng lại.
"Tới đây, sợ gì."
Trần Thu Nguyệt đem Từ Thi kéo qua, còn nhường ra chút vị trí, Lục Dương ở bên này, có thể thấy hai người trong màn hình.
"Ngươi đi đâu về vậy?"
Lục Dương thấy trên tay Từ Thi còn có một túi vải, cái túi này đựng đồ nghề vẽ của Từ Thi đấy.
"Ừ, ta mới từ công ty trở về."
Từ Thi nhẹ gật đầu.
"Quá muộn rồi, lần sau không cho phép ngươi về muộn như vậy, manga đăng chậm một chút cũng không sao, đừng quá mệt mỏi, biết không..."
"Biết rồi, biết rồi."
Từ Thi nhẹ gật đầu, còn lặng lẽ nhìn Trần Thu Nguyệt bên cạnh.
Lục Dương quan tâm nàng như vậy, Từ Thi sợ Trần Thu Nguyệt sẽ tức giận.
Cũng may Trần Thu Nguyệt đối với Từ Thi như thể không để trong lòng, ba người hàn huyên thêm một hồi, Lục Dương thấy có cuộc gói tới, mới cúp điện thoại, nhìn dãy số gọi đến, Lục Dương nhíu mày.
Là số nước ngoài.
Nhấn vào nút nghe.
Đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm trầm thấp, tuy rằng biến hóa rất nhiều, nhưng Lục Dương nghe cái liền nhận ra, giọng nói Vương Khánh Huy truyền tới: "Lục Dương, cảm ơn ngươi."
Giọng nói có chút khàn khàn, không biết bị gì mới thành ra như vậy.
"Ngươi trốn được rồi?"
Lục Dương hỏi.
"Ừ."
Giọng nói của Vương Khánh Huy vẫn trầm thấp như trước: "Ta được cứu ra, bất quá lại trốn rồi, ta không thể trở về được, chuyện lúc trước giữa hai chúng ta coi như xóa bỏ, ta thiếu nợ ngươi một ân tình, ta không biết nên hồi báo ngươi thế nào, nên đã ở trong hòm thư gửi cho ngươi một thứ, ngươi nhìn xem có hữu dụng hay không."
"Ngươi ở đâu?"
Lục Dương hỏi.
"Tây Cương."
Đối phương do dự một chút nói ra.