Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 862: Danh Nhân (1)




Đưa mắt nhìn nữ nhân cùng tiểu hài tử tiến vào sân trường, Lục Dương cũng quay người rời đi.

Tuy hài tử đáng thương, nhưng dùng thuốc phỏng chế hai trăm tệ một hộp cũng đã may mắn hơn rất nhiều người, Lục Dương cũng không có ý tưởng như nhân vật chính trong phim, thử đi khuyên can bọn họ, người ta sài thuốc còn chưa bị gì, nếu đi khuyên, cũng quá vươn tay hơi dài.

Tìm được quán chụp ảnh, lấy tờ trăm tệ, đem hơn trăm tấm ảnh chụp toàn bộ rửa ra, thời điểm hắn trở lại, Quách Tiểu Ngọc đã đứng trước cửa căn tin chờ hắn.

"Đồ ăn đã gọi xong, còn chờ ngươi nữa thôi."

Quách Tiểu Ngọc nhìn nhìn ảnh chụp trên tay Lục Dương.

Lục Dương đem một phong thư giao cho Quách Tiểu Ngọc, nói ra: "Ảnh của ngươi đều ở bên trong này..."

Quách Tiểu Ngọc mở ra nhìn nhìn.

Trên mặt lộ nụ cười vui vẻ, tiến lên một bước kéo cánh tay Lục Dương nói ra: "Đi thôi, ăn cơm đi..."

Đến trước cửa phòng, Quách Tiểu Ngọc mới buông tay ra.

Bởi vì căn tin trường học Giang Thành, nên chỉ có thể thanh toán bằng thẻ của sinh viên, vì vậy bữa ăn này Quách Tiểu Ngọc mời đấy, điểm vài món canh, mấy người ăn rất ngon lành

Ăn xong, ba người Lục Dương rời đi, Quách Tiểu Ngọc tiễn đến tận cổng trường.

"Cảm ơn đã chiêu đãi, lần sau về nhà gặp."

Hướng về Quách Tiểu Ngọc vẫy tay, Lục Dương lái xe rời đi.

Đêm...

Ký túc xá nữ sinh.

Quách Tiểu Ngọc sau khi trở về, phát hiện mấy người bạn của mình đang nói chuyện rôn rả.

"Tiểu Ngọc, bạn học đẹp trai kia của ngươi đâu?"

Vừa thấy Quách Tiểu Ngọc trở về, một người bạn trong phòng hỏi.

Quách Tiểu Ngọc cất ảnh vào trong ngăn kéo, quay đầu lại nói ra: "Người ta đi rồi, cũng không thể mang về ký túc xá chúng ta được."

"Mang về cũng được, ta không để ý đâu hì hì."

"Đúng vậy a, Tiểu Ngọc, ta còn tưởng tối nay ngươi sẽ không trở lại."

Nữ sinh khác cũng trêu nghẹo nói.

Diệp Mộng Kỳ vẫn còn đang ăn bánh hoa anh đào, khóe miệng nói một câu cặn bã.

"Các ngươi nghĩ nhiều rồi, quan hệ của chúng ta chỉ là bạn học, hơn nữa người ta còn đem theo người nha tới đây, ta không về đây, thì tối nay ra công viên ngủ à?"

Quách Tiểu Ngọc có chút cạn lời nói.

"Tiểu Ngọc, nghe lời này của ngươi, nếu như trưởng bối Lục Dương không có ở đây, ngươi sẽ không trở lại? Còn nói ngươi không thích hắn ,hiện tại rõ rồi à nha." Diệp Mộng Kỳ đem rác bỏ vào thùng, đứng dậy nói ra.

"Hặc hặc, tiểu Ngọc lỡ miệng rồi."

"Tiểu Ngọc, ngươi không cần lo lắng, chúng ta không phản đối hôn nhân này, hôm nay chúng ta cũng thấy được, nam sinh kia lớn lên rất tuấn tú, Diệp Mộng Kỳ còn nói hắn là thổ hào, mua hai hộp bánh lớn hoa đào."

Diệp Mộng Kỳ cũng vội vàng nói: "Tiểu Ngọc, hặc hặc, cảm ơn bạn học của ngươi đã ủng hộ ta khởi nghiệp."

"Diệp Mộng Kỳ, ngươi cũng thật là, hắn muốn bao nhiêu là ngươi bán bấy nhiêu à, nhiều như vậy ăn không hết vài ngày sau hư mất." Quách Tiểu Ngọc trừng mắt nhìn bạn thân cùng phòng.

Diệp Mộng Kỳ hoàn toàn không có chút xấu hổ nào, ủy khuất nói: "Tiểu Ngọc, ngươi nói vậy sai rồi, ta bán đồ vật, Lục Dương là khách hàng, mà khách hàng lại là Thượng Đế, hắn muốn bao nhiêu, đương nhiên là phải bắn bấy nhiêu rồi...Hai hộp mặc dù hơi nhiều, nhưng ăn không hết có thể cho người ta mà."

"Hừ, bánh hoa anh đào ngươi làm, dễ ăn quá."

Quách Tiểu Ngọc liếc nàng một cái.

Diệp Mông Kỳ mặc kệ, cẩn thận tới gần, tò mò hỏi: "Trách không được nam sinh trường học chúng ta theo đuổi ngươi đều bị cự tuyệt, không nghĩ tới ngươi còn cất giấu một kho báu, nói ta nghe một chút, các ngươi tại sao quen nhau? Tại sao lại thích hắn?"

"Đúng vậy a, Tiểu Ngọc, nói nghe một chút đi."

"Đúng, chúng ta sẽ tư vấn cho ngươi...."

Nói xong, mấy người bạn cùng phòng đều áp sát tới, trong mắt đều hiện lên vẻ bát quái.

"Các ngươi cũng thật là..."

"Nói đi, nói đi, không nói chúng ta không chơi với ngươi nữa."

"Nói nhanh lên ta còn đi ngủ."

...

Quách Tiểu Ngọc bị khuất phục, nhịn không được đem sự tình giấu trong lòng nói ra, nàng bật máy tính lên, nhìn chằm chằm vào màn hình, chậm rãi nói: "Hắn là bạn học cấp 2 của ta, lúc kia, hắn vô cùng nghịch ngợm gây sự, có đôi khi còn khi dễ ta, kỳ thật lúc đầu ta rất ghét hắn, bất quá, về sau có một lần, thời điểm ta trực nhật quét dọn cầu thang, có ba nam sinh khóa trên đi ngang qua, lúc kia ta mang mắt kính thật dày, là dân hai lúa chính gốc, bọn hắn cố ý khi dễ ta, xé rất nhiều giấy để ta quét dọn, còn cười nhạo ta là đồ nhà quê, về sau Lục Dương đi tới..."

Mấy nữ sinh đều nghe đến say mê.

Đột nhiên ngừng lại, làm cho các nàng cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.

"Về sau thế nào, nói mau đi."

"Có phải Lục Dương giúp ngươi quét dọn vệ sinh, sau đó ngươi thích hắn?"

Nghỉ một hồi, Quách Tiểu Ngọc tiếp tục nói: "Lục Dương ngày đó, vừa vặn đi cùng với một nam sinh mập mạp lên lầu, ngoài miệng còn ngậm một bịch nước ngọt, như là dân đầu đường xó chợ, hắn nói vì sao ta khóc, ta nói...Sau đó hắn đi lên lầu, đem ba tên nam sinh kia kêu ra, còn đánh cho bọn họ một trận, bất quá hình như hắn quên chuyện này rồi..."

"Ngươi nói một mình hắn đánh ba tên kia?"

Diệp Mộng Kỳ mở to hai mắt mà nhìn, có chút khó tin, nàng không nghĩ ra nam sinh bề ngoài văn thơ yếu đuối kia, lại hung hăn như vậy, đây chính là một cân ba a, hơn nữa còn là nhỏ tuổi đánh lớn tuổi.

"Đúng vậy a, ta tận mắt nhìn thấy, ngay tại cầu thang, hắn nhẹ nhõm bỏ tay vào túi, cũng có thể xử lý được ba tên kia." Quách Tiểu Ngọc nhẹ gật đầu: "Về sau hắn còn khoe khoang nói mình học võ đấy."

"Đúng vậy, nhất định là tập võ rồi."

Diệp Mộng Kỳ nhẹ gật đầu.

Mấy người bạn cũng phòng khác cũng nói: "Quá ngầu đi, đổi lại là ta, đoán chừng cũng sẽ thích nam sinh thế này, rất có cảm giác an toàn."

"Đúng vậy a, ngầu quá đi, lớn lên còn soái, Tiểu Ngọc, ngươi phải nắm chặt a."

"Sơ trung đã lợi hại như vậy, hiện tại có phải hắn là quán quân võ thuật không, hắn biết Vịnh Xuân Quyền không?"

Diệp Mộng Kỳ khoa chân múa tay làm ra động tác Vịnh Xuân Quyền.

"Để ta liền mạng tìm hiểu xem."

Một bạn cùng phòng khác bật máy tính lên, lên Baidu gõ vào cái tên Lục Dương, ấn ngay vào từ khóa đầu tiên, nhìn một hồi, nàng mở to hai mắt, hét lên một tiếng....

"Hàn Vi Vi, ngươi điên rồi à?"

Diệp Mộng Kỳ nhìn sang.

"Các ngươi nhìn xem, Lục Dương này, có phải là bạn học của Tiểu Ngọc hôm nay gặp không..."Hàn Vi Vi chỉ vào màn hình máy tính, vô cùng kích động nói.

Mấy nữ sinh đi tới, đến cả Quách Tiểu Ngọc cũng tò mò nhìn vào màn hình máy tính.

Trên Baidu, vậy mà có tin tức của Lục Dương.

Trên đó viết.

Lục Dương là một tác giả nổi tiếng, biên kịch trẻ tuổi, trước có xuất bản hai quyển sách vô cùng nổi tiếng trên mạng, một là Tu Chân Trở Về, hai là Đại Chu Đả Canh Nhân,...Biên kịch điện ảnh Hoàng Kim Đại Kiếp...Trừ mấy thông tin này ra, còn giới thiệu thêm một ít sơ yếu lí lịch.

Ví dụ như đang là sinh viên trường đại học Khoa Học Kỹ Thuật Hà Đông, khoa Máy Tính.

Còn có tuổi, sinh nhật.

Còn một tấm ảnh chụp không rõ mặt.

Sau khi xem xong, mấy nữ sinh khiếp sợ không thôi, Diệp Mộng Kỳ nhìn Quách Tiểu Ngọc nhỏ giọng hỏi: "Nhìn tướng tá thì khá giống hắn đấy...."

"Tiểu Ngọc, bạn học kia của ngươi là sinh viên Khoa Học Kỹ Thật Hà Đông sao?"

"Sinh nhật hắn có phải ngày này không?"