"Thời kì Xuân Thu Chiến Quốc, hoa anh đào đã có trong sử kí của nước ta, tại thời kì Tần Hán, quan lại quyền quý trong sân đều ưu thích trồng hoa anh đào...Khoảng cách từ đó đến nay đã hơn hai nghìn năm lịch sử.."
"Ngược lại, thời điểm hoa anh đào xuất hiện ở Nhật Bản còn chưa tới nghìn năm, vẫn vào thời Đường Triều, thời điểm vạn nước triều bái, sứ giả Nhật Bản thỉnh mang về trồng ,làm sao lại biến thành của riêng Nhật Bản rồi."
"Đến cả khởi nguồn của hoa anh đào ở đâu cũng không biết, quả thực quá mất mặt đi rồi."
...
Ba người nghe nói như thế, căn bản không tin, nói ra: "Ăn nói linh tinh, còn hai nghìn năm lịch sử, người nào trong lịch sử ghi lại."
"Đúng vậy, một chút thưởng thức cũng không có, ngươi cho rằng người khác sẽ tin lời ngươi nói sao."
"Ai nói không tin!"
Một giọng nói uy nghiêm vang lên, ngay sau đó một lão nhân mặc đồ dạ len từ trong đám người đi ra, hắn ở trong túi móc móc ra giấy chứng nhận công tác của mình, nói: "Ta là lão sư dạy môn lịch sử ở đại học Giang Thành, ta có thể chứng minh, tên tiểu tử này nói không sai, khởi nguồn của hoa anh đào ngay tại trung nguyên phía Bắc, hai ngàn năm trước đã có người trong nghề ghi lại, hoa anh đào ở đại học Giang Thành chúng ta, không có bất kỳ quan hệ gì tới Nhật Bản."
Nghe nói như thế.
Bốn phía vang lên các loại thanh âm.
"Ta vừa rồi cũng tra xét, chính là như vậy..."
"Thêm kiến thức, thật đúng là như vậy, giáo sư đại học đã ra làm chứng rồi, vậy khẳng định không sai."
"Tên tiểu tử này biết thật là nhiều."
Nhìn lão sư đã đưa ra dự kiện chính xác, nghe thêm bốn phía nghị luận, sắc mặt ba người đỏ tới tận mang tai, một người trong đó bán tin bán nghi lấy điện thoại ra kiểm tra, sau khi nhìn thấy kết quả, lại lặng lẽ đưa cho mấy người khác nhìn nhìn, sau đó ba người không cãi cọ nữa, xám xịt rời đi, người ngoại quốc kia thấy thế, cũng theo đó rời đi, không dám nói về sự tình chụp ảnh chung.
"Tiểu tử, ngươi là sinh viên đại học Giang Thành sao?"
Vị lão sư khoa lịch sử nhìn nhìn Lục Dương, trên mặt tràn đầy thưởng thức.
"Bằng hữu của ta mới là sinh viên Giang Thành, ta không phải, hôm nay cố ý tới đây ngắn hoa anh đào thôi." Đối với vị lão sư vừa ra làm chứng này, Lục Dương có ấn tượng không tồi.
"n, vậy cái ngươi đi chơi vui vẻ." Thấy Lục Dương không phải sinh viên đại học Giang Thành, lão nhân hơi chút tiếc nuối, nhưng vẫn gật đầu.
"Tạ ơn sư phụ."
Một việc nhỏ này rất nhanh kết thúc.
Tuy rằng ở giữa có chút buồn nôn đan vào, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình du ngoạn của Lục dương, sau khi đem trọn con đường hoa anh đào đi hết, Lục Dương lại chụp rất nhiều ảnh chụp.
Nhìn nhìn thời gian, đã năm giờ chiều.
Quách Tiểu Ngọc nói ra: "Sắp đến thời gian ăn cơm hiều, đợt lát nữa chúng ta tới căn tin trường học ăn cơm đi."
"Ngươi mời khách nhé?"
Lục Dương cười hỏi.
"Được a."
Quách Tiểu Ngọc nhẹ gật đầu.
"Tốt lắm, bất quá ta phải đem ảnh đi rửa đã, đợi lát nữa thì lại muộn, sợ quán chụp ảnh của ngươi ta lại đóng cửa..." Lục Dương ngày mai phải rời khỏi nơi này, hắn ý định trước đem ảnh chụp của Quách Tiểu Ngọc rửa trước...
Đi từ trưa đến giờ, Lục Dương hơi chút mệt mỏi, trước nhờ Quách Tiểu Ngọc đưa bà ngoại cùng cậu nhỏ tới căn tin nghỉ ngơi một chút, một mình hắn đi ra ngoài.
Thời điểm vừa rồi đỗ xe, ở cách trường học không quá xa, Lục Dương có nhìn thấy một cửa tiệm chụp ảnh.
Vừa mới ra cửa.
Liền có một chiếc Honda Fit đỗ ven đường, nhìn qua có chút quen mặt, sau đó nhìn rõ ngươi từ buồng lái bước xuống, Lục Dương có chút kinh ngạc, đây không phải là nữ tài xế quẹt xe của hắn sao?
Giang Thành to lớn như vậy, mấy nghìn vạn nhân khẩu, trong vòng một ngày gặp nhau đến hai lần, không thể không nói, thật sự có chút trùng hợp.
Lục Dương dừng lại, cũng không sốt ruột rời đi.
"Là ngươi."
Nữ nhân cũng chú ý tới Lục Dương.
Nhìn thấy trên tay Lục Dương còn cầm máy ảnh, nàng kinh ngạc nói: "Ngươi cũng đến đây ngắm hoa anh đào sao?"
"Ừ, buổi chiều ngắm rồi, thật đúng dịp, không nghĩ lại gặp lại." Lục Dương cười cười, hắn lại nhìn tiểu nam hài bên cạnh nữ nhân này, bộ dạng tiểu tử này đại khái năm sáu tuổi, cùng nữ nhân có vài phần tương tự, hẳn là mẹ con, bất quá, sắc mặt tiểu nam hài này hơi trắng bệch, thân thể không tốt lắm, thời điểm xuống xe, còn cần nữ nhân này dìu dắt đấy.
"Cây hoa anh đào nở rất ngắn, chúng ta cũng tới đây ngắn một lần, tiểu Vương, nhanh kêu thúc thúc.'
Nữ nhân nhìn nam hài nói ra.
"Thúc thúc tốt.'
Tiểu nam hài kêu một tiếng thúc thúc, bộ dạng hơi chút rụt rè.
"Hắn có phải thiếu máu không." Lục Dương nhìn nhìn tiểu hài tử, hỏi.
Nữ nhân lắc đầu, nói ra: "Tiểu Vượng bị bệnh bạch cầu."
"Bệnh bạch cầu?"
Lục Dương lần nữa nhìn thoáng qua tiểu hài tử.
Hài tử mới lớn được như vậy, vậy mà đã mắc phải căn bệnh hiểm nghèo này.
"Ừ, bệnh bạch cầu dòng tủy mãn tính (CGL), đã phát hiện hơn một năm, buổi sáng đi bệnh viện, chính là cho hắn kiểm tra..."Nữ nhân đưa tay ở trên đầu nam hài vuốt vuốt.
"Tiểu hài tử xác suất bị bệnh CGL này rất thấp đi."
Lục Dương đối với căn bệnh này cũng hiểu một chút, lúc ấy, thời điểm quay một bộ phim về Bác Sĩ Thiên Tài, Lục Dương thân là biên kịch, cũng phải tìm hiểu thêm về các loại bệnh nên cũng cố ý điều tra về các loại bệnh hiểm nghèo, bệnh bạch cầu dòng tủy mãn tính đối tượng chủ yếu mắc phải là người lớn tuổi, xác suất bị bệnh của trẻ nhỏ rất thấp.
Vốn chính là một bệnh khó gặp, tỉ lệ trẻ nhỏ mắc phải còn thấp hơn nữa, nhưng đứa nhó này vẫn mắc phải, giống như đi quay bóng vậy, không chỉ có trúng bóng đỏ, hơn nữa còn trúng thêm cả bóng xanh.
Không biết nên nói vận khí quá tốt hay là xui xẻo đây.
Nữ nhân không nghĩ tới Lục Dương lại hiểu về loại bệnh này, nàng nhẹ gật đầu nói: "Ta có một vào một nhóm chat, hơn ba trăm người bị bệnh này, vậy mà chỉ có năm người là trẻ nhỏ...Đứa nhỏ này đúng là mệnh khổ."
Đâu chỉ là mệnh khổ của hài tử, thân nhâu phía sau, cũng giống như bị tra tấn vậy, khó trách nữ nhân này nhìn qua bộ dạng rất mệt mỏi.
"Hắn bây giờ đang ở giai đoạn nào, uống thuốc có thể khống chế được không?"
Lục Dương lại hỏi.
"Vẫn còn đang thời kỳ mãn tính.."
"Vậy còn tốt..."
Đây coi như là vạn hạnh trong bất hạnh rồi, bệnh bạch cầu có ba giai đoạn, theo thứ tự là thời kỳ mãn tính, thời kỳ tăng tốc, cùng thời kỳ biến đổi, đến thời kỳ biến đổi, thì có lẽ đã đạt một chân vào trong quan tài.
Ở hai thời kỳ phía trước, nếu như uống thuốc có thể khống chế được, còn kéo dài được tính mạng rất lâu.
Đáng tiếc, một khi không có dược vật không chế, rất dễ dàng tiến vào giai đoạn kế tiếp, tựa giống như trong phim Chết Để Hồi Sinh vậy, nhân vật chính bán thuốc phỏng chế cho bệnh nhân bị ung thư bạch cầu, nhưng bệnh nhân uống xong thì cũng rất nhanh kết thúc sinh mạng của mình, điều này cũng làm nội tâm của nhân vật chính chuyển biến, thúc đấy hắn không còn mưu cầu lợi nhuận cá nhân, cũng không lấy chuyện bán thuốc để kiếm tiền, cuối cùng trở thành thần y trong lòng mọi người.
"Nghe nói muốn trị bệnh này, phải uống thuốc Gleevec, giá cả rất mắc đi."
Lục Dương nhìn chiếc xe của nữ nhân, là một chiếc đã cũ rít, nhìn ra, điều kiện gia đình cũng không khá lắm.
Nữ nhân nhìn xung quanh một chút, nói ra: "Năm trước có mua hai hộp Gleevec, nhưng thuốc kia quá mắc, hai hai vạn tệ một hộp, về sau bên trong nhóm, có người để cử thuốc phỏng chế, giá thành chỉ có hai trăm tệ, tiểu Vương một mực uống loại thuốc này."
"Thuốc phỏng chế, xuất sứ từ Ấn Độ phải không?"
Lục Dương hỏi.
Nữ nhân khiếp sợ nhìn Lục Dương, không biết vì sao đối phương lại biết chuyện này.
Lục Dương cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới tình tiết ở trong bộ phim, vậy mà xuất hiện ở trong hiện thực còn bị bản thân gặp phải, cái này không thể nói, thật trùng hợp.