Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 860: Thật Trùng Hợp (1)




(Đại Học Giang Thành chính là Đại Học Vũ Hán).

"Thế nào, đẹp không, ta nhìn một chút..."

Sau khi chụp ảnh xong, Quách Tiểu Ngọc cầm theo váy dài bước nhanh tới.

Lục Dương đem tấm ảnh vừa chụp đưa cho nàng xem, còn tán dương một câu: "Quá xinh đi !"

Quách Tiểu Ngọc rất vui vẻ, đoán chừng không nghĩ tới Lục Dương lại chụp nàng đẹp như vậy, mừng rỡ nói: "Là do kỹ thuật chụp ảnh của ngươi lợi hại, mà đây là máy ảnh gì, cảm giác chụp rất sắc nét..."

"Leica, không rẻ đâu, tiền nào của nấy."

Lục Dương nói ra.

Quách Tiểu Ngọc cũng không biết là nhãn hiệu gì, nhìn một hồi, nàng đem máy ảnh trả lại cho Lục Dương, còn nói thêm: "Ảnh chụp đừng xóa, quay đầu gửi cho ta với nha."

"Ta xóa nó làm gì?"

Lục Dương lắc đầu.

"Đợi tí nữa ngắm hoa xong, ta sẽ tới quán chụp ảnh nhờ họ tẩy ra, ngươi muốn thì đưa cho ngươi...Hoặc tí nữa ta đưa file lên mạng, rồi gửi qua QQ cho ngươi cũng được."

"Vậy thì tốt qua..." Quách Tiểu Ngọc rất vui vẻ.

Chụp xong ảnh.

Mấy người tiếp tục hướng về phía trước đi dạo.

Đường hoa anh đào rất dài, du khách ở chỗ này cũng rất nhiều, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài người ngoại quốc, Quách Tiểu Ngọc một thân Hán phục cũng thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn sang.

Đặc biệt bản thân nàng lại lớn lên xinh đẹp, dáng người cũng tốt, đem vẻ đẹp của Hán phục lộ rõ ra ngoài, không ít du khách cầm theo máy ảnh đều nhịn không được tới xin chụp chung một tấm, lưu làm kỷ niệm...Đối với mấy người không có ác ý chỉ muốn chụp ảnh, Quách Tiểu Ngọc cũng đều phối hợp

Không thể không nói, lớn lên đẹp mắt rất có chỗ tốt đấy, ở địa phương nào cũng có thể trở thành tiêu điểm.

"Phu nhân, có thể chụp chung vài bức được không?"

Một nam nhân ngoại quốc đi tới, ngăn lại phía trước hai người, hắn dùng ngôn ngữ tiếng Hán sức sẹo để nói chuyện.

Đương nhiên, mục tiểu của hắn là Quách Tiểu Ngọc, đối với Lục Dương bên cạnh liền làm như không thấy.

Quách Tiểu Ngọc vừa rồi cũng chú ý tới người ngoại quốc này, người này trước cầm máy ảnh, đã chụp nàng nhiều lần, không nghĩ tới vẫn qua yêu cầu chụp chung.

Nhìn thoáng Lục Dương ở bên cạnh, Quách Tiểu Ngọc lắc đầu, dịu dàng cự tuyệt: "Xấu hổ, chúng ta còn có việc bận."

"Chụp một cái thôi, rất nhanh."

Người nước ngoài vẫn không có ý định ly khai, ngược lại đem đường đi cản lại, giống như Quách Tiểu Ngọc mà không chụp chung với hắn, thì khỏi cần phải đi đường này, tình huống bên này, cũng khiến cho du khách cùng sinh viên bốn phía để ý.

Quách Tiểu Ngọc cũng là lần đầu gặp phải tình huống như vậy, không biết làm sao bây giờ.

Thấy thế, Lục Dương tiến lên một bước, nhíu mày nói ra: "Người ta đã không muốn chụp ảnh chung, ngươi không biết đang làm phiền à."

Người nước ngoài vẫn không nhúc nhích, giống như không nghe được Lục Dương nói vậy.

"Tránh ra."

Lục Dương tăng cao âm giọng.

"Thực thô lỗ!"

Người nước ngoài nhìn thoáng qua Lục Dương, ánh mắt lộ ra thần sắc khinh miệt.

"Cút xa ra một chút."

Lục Dương chẳng muốn lằng nhằng, đưa tay đem đối phương đẩy đi, đừng nhìn người trước mặt này khá cao, nhưng thân thể lại vô cùng hư nhược, bị đẩy một cái liền lảo đảo, thiếu chút nữa ngã bệt xuống đất.

Không biết có phải bị phá hư rồi không, thấy Lục Dương trực tiếp động thủ với hắn, người này mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt tràn đầy khó tin....

Bên này, người kia còn chưa kịp phải ứng lại, thì đã có người chạy tới.

Là ba người mặc quần áo lô lắng, có nam có nữ, vội vàng chạy tới dùng tiếng Anh trao đổi với đồng bạn kia vài câu, sau đó một nữ sinh trong đó nhìn Lục Dương tức giận nói ra: "Ngươi ngươi ngươi, sao lại động thủ đánh người? Không biết tôn trọng bạn bè quốc tế sao?"

"Đúng, ngươi là sinh viên khoa gì, tên gì, ta muốn tìm thầy giáo của ngươi." Một người đàn ông khác cũng nói, hắn còn tưởng Lục Dương là sinh viên Giang Thành.

"Xin lỗi đi, không xin lỗi chúng ta sẽ khiếu nại trường học của ngươi, làm cho trường học của ngươi khai trừ ngươi khỏi trường, một chút tô chất còn không có thì làm sinh viên làm gì."

Mấy người ta một câu ngươi một câu chỉ trích Lục Dương.

Mấy người bọn hắn đi chung với người ngoại quốc này.

Bị náo lớn như vậy, người vây xem càng ngày càng nhiều.

Quách Tiểu Ngọc thấy Lục Dương bị mọi người vây công, có chút gấp gáp, giải thích: "Hắn ngăn trở đường không cho ta đi, đồng bạn của ta liền đẩy hắn một cái, gì mà đánh người cơ chứ, các ngươi toàn ăn nói linh tính."

"Giả bộ cái gì, còn nói Stephen ngăn đường của ngươi lại, ta xem ngươi đang muốn dây dưa với hắn đi."

"Đúng, loại nữ nhân như ngươi ta thấy hơi bị nhiều."

Quách Tiểu Ngọc mới mở miệng, mấy người đã chuyển mũi nhọn lên người nàng.

Nghe được mấy người đồng bọn mình nói, người nước ngoài lần nữa khôi phục lại thần thái, ôm tay vênh váo tự đắc đứng ở một bên, giống như đang nhìn đùa giỡn vậy.

Lục Dương tự nhiên sẽ không để ý đến mấy lời uy hiếp này.

Hắn vốn không phải sinh viên Giang Thành, nội quy trường học Giang Thành cũng không quản được hắn, hơn nữa, bên này có nhiều người làm chứng như vậy, dù đen hay trắng, cũng không phải đối phương muốn đổi sao là đổi đâu.

Cười lạnh một tiếng, Lục Dương nhìn ba người, nói ra.

"Ta còn tưởng ai sũa lảng, nguyên lai là mấy con chó săn, cứ sủa như vậy biết đâu tí nữa lại được cục xương mà găm?"

"Ngươi nói ta không có tố chất, nhìn lại các ngươi đi, mặc cái thừ gì kia, ta cũng thay ba mẹ các ngươi cảm thấy buồn dùm..."

"Ngươi thích thì đi tìm lãnh đạo nhà trường đi, để xem có thể xử phạt được ta không?"

"Một đám rác rưởi."

Lục Dương cũng không nuông chiều bọn người kia nữa.

Liền bật mode mắng chửi.

Hắn không có phe?

Lục Dương vừa dứt lời, có người liền la to.

"Nói hay lắm, vừa rồi toàn bộ hành trình ta đều thấy được, cái tên ngoại quốc này muốn cường thế chụp ảnh chụp với nữ sinh này, bị cự tuyệt thì cản đường không cho người ta đi, tên tiểu tử này mới đẩy hắn ra, ba người các ngươi thật giống chó sủa lãng, tiểu tử này nói rất đúng."

Nghe nói như thế, có người lại nói.

"Người nước ngoài thì làm sao, dựa vào gì phải cho hắn chụp ảnh chung, thật tưởng chúng ta quỳ lâu rồi không đứng dậy nổi sao?"

"Mà cái đồ chơi gì đây, cũng là người nươc ngoài sao? Mặc gì đây?"

"Đây là Ki mô nô, đến đại học Giang thành mặc ki mô nô, cái này là thế nào, đúng là một chút tố chất cũng không có."

"Đây là ki mô nô sao, ta nói thảo nào quen mắt như vậy, nên nói bảo vệ đem bọn họ đuổi đi đi, thực mất mặt, thích mặc thì về nhà mà mặc, mặc ở đây cũng quá xấu hổ rồi!"

...

Người bốn phía vẫn còn rất tỉnh táo.

Sau khi hiểu rõ sự việc, mọi người đem mũi nhọn nhắm vào ba người trẻ tuổi mặc ki mô nô cùng với người nước ngoài kia, có người còn an ủi Lục Dương cùng Quách Tiểu Ngọc không phải sợ, nói bọn họ sẽ ra làm chứng.

Ba người trẻ tuổi không nghĩ tới biến hóa lại nhanh như vậy, bị một đám người chỉ trích, bọn hắn vô cùng không phục, trong đó nam sinh kia ngược lại châm chọc nói: "Mặc ki mô nô thì làm sao, niên đại nào rồi còn cấm người ta mặc đồ, ta thích mặc như thế nào là quyền của mình."

"Đúng vậy, mặc gì đều là lựa chọn của ta, hơn nữa, mặc ki mô nô đi ngắm hoa anh đào không phải là điều rất bình thường sao? Ngươi có phải chưa từng đọc sách, không biết hoa anh đào xuất hiện ở nơi nào?"

Nữ sinh cũng nói tiếp ra.

"Một đám cổ hũ, ái quốc như vậy thì có bản lĩnh đừng ngắm hoa anh đào!"

Ba người không ngừng phản kích.

Quan điểm bọn họ vây quanh hoa anh đào là của Nhật Bản, mặc những thứ này đi đến ngắm hoa anh đào cũng được thôi, ai có quyền phê phán bọn họ...

Nghe mấy gia hỏa này nói, Lục Dương nhịn không được cười cười, không sợ mù chữ, chỉ sợ bản thân mình mù chữ lại cười những người khác không biết đọc sách.

Đúng là đời, thể loại nào cũng có.

Lục Dương nói ra.

"Ngươi nói hoa anh đào là của Nhật Bản?"

"Như thế nào, không phải à?"

Một nam sinh mặc ki mô nô châm chọc nói.