Đối với sự tình thời sơ trung, hắn thật sự không nhớ rõ bao nhiêu, thậm chí nguyên nhân đánh nhau cũng quên mất, hình như là ba tên học sinh khóa trên tìm hắn, bị một mình hắn rượt đánh.
Ấn tượng duy nhất còn lại là hắn thường xuyên cùng đồng học đi chơi game, đồng học kia xin phép nghỉ, Lục Dương cùng đi, bọn hắn ở trong quán nét gần trường chơi game, chơi Fantasy Westward Journey, Lục Dương dẫn hắn đi quét phó bản....
Phía trước có một cái giao lộ, Quách Tiểu Ngọc chỉ vào bên trái đường, nói ra: "Bên này..."
Bên này là một con dốc.
Lục Dương quay đầu nhìn thoáng qua, thấy cậu nhỏ cùng bà ngoại một chỗ ,cũng không lo lắng gì.
"Tiểu Ngọc..."
Ngay tại lúc Lục Dương xoay người, thấy có người kêu tên Quách Tiểu Ngọc, hắn xoay đầu lại nhìn sang giao lộ bên cạnh, đồng dạng cũng có mấy nam nữ sinh mặc Hán phục nhìn sang bên này.
Một nữ sinh trong đó vẫy tay ra chào.
Trước mặt bọn họ đặt một cái bàn, trên bàn đặt ít bánh ngọt, hắn là bán đồ...
"Ai vậy?"
Lục Dương hỏi.
"Bạn cùng phòng của ta..."
Quách Tiểu Ngọc bất đắc dĩ nói.
Người đã hô cả buổi, không qua cũng không tốt lắm, Quách Tiểu Ngọc cùng Lục Dương đi tới, Lục Dương có chút kỳ quái, mấy nữ sinh này giống như đang nhìn mình vậy.
Trên mặt mình có hoa sao?
Lục Dương rất muốn tìm một tấm gương nhìn xem.
"Tiểu Ngọc, đây là tìn...."
Nói còn chưa dứt câu, Quách Tiểu Ngọc liền cắt ngang nói ra: "Đây là bạn học thời cấp 2 của ta, Lục Dương, Lục trong lục địa, Dương trong mặt trời..."
"Xin chào, ngươi mạnh khỏe, ta là Diệp Mộng Kỳ ''
Nữ sinh này lá gan rất lớn, chủ động chào hỏi.
"Ngươi mạnh khỏe."
Lục Dương nhìn nhìn quầy hàng của bọn họ, hỏi: "Các ngươi đang bán bánh hoa anh đào sao?"
"Đúng vậy a, nhưng chiếc bánh này đều được làm từ hoa anh đào, do xã đoàn chúng ta làm, ngươi nếm thử vị xem thế nào?" Diệp Mộng Kỳ nâng giấy gói, đem một cái bánh hoa anh đào, đưa cho Lục Dương...
"Cảm ơn, để ta nếm thử."
Lục Dương không khách khí, nhận lấy cái bánh.
"Ta cũng nói trước, nếu như dở quá, ngươi cũng đừng có nhổ ra." Quách Tiểu Ngọc trêu đùa nói.
Đem bánh hoa anh đào để vào trong miệng, lại đem giấy gấp lại bỏ vào trong túi áo, Lục Dương nhai nhai vài cái.
"Vị như thế nào?"
Diệp Mộng Kỳ có chút chờ mong hỏi.
Những sinh viên khác biểu lộ cũng giống hệt nhau, nhìn những gương mặt ngây ngô như vậy, Lục Dương nhẹ gật đầu, nói ra: 'Mùi vị không tồi, có mùi thơm hạt vừng, cũng có vị ngọt của đậu đỏ, có lẽ còn có gạo nếp đi...."
"Oa, ngươi thật lợi hại, đem toàn bộ nguyên liệu chúng ta làm đều đoán được."
Diệp Mộng Kỳ bội phục nói ra.
"Không có gì, ta ưu thích nấu ăn, vì vậy nguyên liệu đơn giản có thể phân biệt ra được..." Lục Dương khiêm tốn nói, nói thật, mùi vị bánh hoa anh đào này cũng bình thường, đoán chừng chỉ có những nữ sinh ưu thích phong cách nhẹ nhàng mới thích, cùng với bánh Trung Thu gần gần giống nhau, người thích ăn không nhiều lắm, nhưng lấy về làm quà tặng người khác cũng được.
Quách Tiểu Ngọc ở một bên cười cười: "Cách điều chế của các ngươi quá đơn giản, tùy tiện một người ăn vào cũng có thể đoán ra được, may mắn không làm nhãn hiệu, bằng không khẳng định mất mặt xấu hổ chết rồi."
"Chỉ kiếm chút tiền lẻ thôi."
Diệp Mộng Kỳ cười nói.
"Vậy bánh hoa anh đào này của các ngươi, bán thế nào?"
Lục Dương hỏi.
"Ngươi muốn mua sao?"
Diệp Mộng Kỳ kinh ngạc hỏi.
Tuy rằng du khách rất nhiều, nhưng rõ ràng đại đa số đều chướng mắt loại bánh hoa anh đào này, từ giữa trưa đến bây giờ, mấy tiếng rồi, bọn hắn mới chỉ bán được ba cái, không nghĩ tới vậy mà Lục Dương chủ động hỏi giá.
"Đúng vậy, ta muốn mua chút về ăn."
Lục Dương nói ra.
"Vậy thì tốt quá."
Diệp Mộng Kỳ nhìn Quách Tiểu Ngọc chớp chớp mắt, nói tiếp: "Nêu là hàng rời, ba tệ một cái, năm tệ hai cái, còn hộp nhỏ này một hộp có mười hai cái, hộp này hai mươi tám cái, hộp lớn có năm mươi cái, hộp lớn giá một trăm tệ, tặng thêm túi đóng gói làm bằng tay...."
"Vậy thì hộp lớn đi, lấy ta hai hộp.."
Lục Dương suy nghĩ một chút nói ra.
Đến Giang Thành một chuyến, sao lại không mua ít đồ về tặng người được, mùa này tặng bánh hoa anh đào vừa đẹp.
"Hai hộp lớn, một trăm tệ một hộp a, ngươi mua nhiều như vậy có ăn nổi không?"
Quách Tiểu Ngọc mở to hai mắt mà nhìn.
Còn nói thêm.
"Ngươi đừng vì bọn họ là bạn cùng phòng của ta mà chiếu cố sinh ý cho các nàng."
"Hai hộp vừa vặn, ta thích ăn đồ ăn vặt mà." Lục Dương cười cười, lấy ra ví tiền, từ bên trong móc ra hai trăm tệ đặt lên mặt bàn.
Hai hộp hai trăm, kỳ thật cũng không phải là nhiều, chủ yếu là Lục Dương tặng khá nhiều người, tính bình quân ra, mỗi người cũng không được bao nhiêu....
"Đa tạ lão bản, cảm ơn đã chiếu cố a."
Diệp Mộng Kỳ vui vẻ nói.
Nàng dùng một túi quà lớn, đem hai hộp bánh đặt vào, đưa cho Lục Dương.
"Vậy được, đồng học, ta đi trước đây, còn phải ngắm hoa anh đào nữa."
Lục Dương cầm theo túi quà nói ra.
"Được, Tiểu Ngọc, cùng đồng học của ngươi đi ngắm hoa đi, tối chúng ta về phòng nói chuyện sau.."Diệp Mộng Kỳ khoát tay áo.
Lên dốc.
Có thể nhìn thấy hoa anh đào hai bên đường, nơi đây đã có tốp năm tốp ba du khách dừng chân quan sát, có nam nữ trẻ tuổi, cũng có gia đình mang theo hài tử...
Quách Tiểu Ngọc vừa đi vừa nói: 'Ngươi mua nhiều bánh như vậy làm gì, thứ này, đều là làm thủ công, chất lượng tuy bảo đảm nhưng không để được lâu, qua vài ngày sẽ bị hư."
"Không sao, không sao, cũng không đáng tiền, đến Giang Thành một chuyến, như thể nào lại tay không đi về được." Lục Dương cười nói.
Mấy người tiếp tục đi lên phía trước.
Cây hoa đào xuất hiện càng ngày càng nhiều.
Trên bậc thang, còn có rất nhiều công trình kiến trúc cổ xưa, đinh phòng màu đỏ, nhà ngói gạch xanh, bên ngoài cửa gỗ còn treo mấy bộ y phục.
Quách Tiểu Ngọc nói ra: "Đây là ký túc xá của nghiên cứu viên."
"Nghiên cứu viên trường học ngươi thật quá thoải mái, cảm giác giống như đang ở tứ hợp viên vậy."
Lục Dương nhìn phía xa, phong cảnh nơi đây coi như không tệ. Đường nhỏ cây xanh, hết sức yên tĩnh, xa xa là một mảnh Thanh Sơn thanh biếc, đại học Giang Thành rất lớn, trường học lại kiến tạo dưới chân núi, đại học Giang Thành là ngôi trường duy nhất kiến tạo dưới chân núi.
Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, hoa anh đào lắc lư, nhiều đóa hoa trắng tróc ra, trên không trung xoay vòng vòng, rồi chậm rãi rơi trên mặt đất, dưới cây, đều rơi dày đặc một tầng hoa.
"Giúp ta cầm một chút."
Lục Dương đem hộp bánh đưa cho Quách Tiểu Ngọc.
Quách Tiểu Ngọc nhận lấy, tò mò hỏi: "Ngươi làm gì thế?"
"Ta mang theo máy ảnh, muốn chụp mấy tấm hình."
Lục Dương đi trơ về, đi tới trước mặt cậu nhỏ Tiền Quân.
"Cậu nhỏ, lấy dùm cháu máy ảnh với."
"A, được."
Tiền Quân mở ra balo, từ bên trong lấy ra một chiếc máy ảnh tinh xảo, máy ảnh hiệu Leica đấy, chính là chiếc lần trước Lục Dương mua khi đi du lịch Vân Châu với Liễu Thanh Thanh.
Từ đó đến nay chưa dùng qua lần nào, lần này tới Giang Thành, đã nói sẽ đi ngắm hoa anh đào, vì vậy hắn đem máy ảnh mang theo.
"Bà ngoại nương, người đi tới dưới cây, cháu chụp cho mấy tấm hình."
Lục Dương đem máy ảnh mở ra, điều chỉnh lại độ phóng, bà ngoại khó có dịp ra ngoài một chuyến, không chụp mấy tấm hình thì lại tiếc nuối, Lục Dương cố ý chụp nhiều thêm mấy tấm, trở về rửa ra, treo trong phòng bà ngoại.
"Tốt, tốt."
Bà ngoại cười ha hả đi tới dưới gốc cây, lúc trước ở Hoàng Hạc Lâu đã chụp qua, bà sớm thành thói quen, tay còn đặt trên cành cây, tạo dánh.
"Tạch tạch tạch."
Liên tục chụp vài tấm, Lục Dương cười nói: "Không tệ, không tệ..."
"Cậu nhỏ, đến cậu, cháu chụp cho vài tấm?"
Lục Dương nhìn nhìn Tiền Quân.
"Ta thì coi như khỏi."
Tiền Quân khoát tay áo.
"Vậy cậu cùng bà ngoại nương một chỗ đi, cháu chưa thấy hai người có tấm ảnh chung nào."
"A, cái này được."
Nghe được cùng mẫu thân một chỗ chụp chung, Tiền Quân không có cự tuyệt, đem túi sách để trên mặt đất, đi tới, đứng ở bên cạnh mẫu thân, ánh mắt nhìn vào máy ảnh.
"Cười một cái đi cậu."
Lục Dương nhìn máy ảnh nói ra.
Tiền Quân cưỡng ép nở nụ cười tươi, bà ngoại cũng lộ ra nụ tươi cười, Lục Dương điều chỉnh góc độ, chụp hai tấm.
Thu hồi lại máy ảnh, Lục Dương nhìn Quách Tiểu Ngọc ở một bên, đi tới, nói ra: ''Ngươi hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy, không chụp mấy tấm lưu lại làm kỷ niệm sao?"
"Đúng, chụp cho Quách Tiểu NGọc mấy tấm, để ta cầm đồ cho."
Tiền Quân đi tới, đem đồ vật trên tay Quách Tiểu Ngọc nhận lấy.
Quách Tiểu Ngọc đối với chụp ảnh cũng rất có hứng thú, nàng đi đến dưới cây, bày ra mấy kiểu dáng nhưng đều không hài lòng lắm, cuối cùng thò tay lên kéo một nhánh cây xuống, nhanh cây vừa vặn ở trên lông mi nàng.
Tạch.
Lục Dương nắm lấy cơ hội, liền chụp một bức.
Vừa đúng lúc này.
Nhánh cây hoa anh đào hạ xuống, che đi nửa bên mặt Quách Tiểu Ngọc...