Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 858: Hoa Anh Đào (1)




Ba giờ chiều.

Từ Hoàng Hạc Lâu du ngoạn một vòng về, Lục Dương liền lái xe mang theo cậu nhỏ cùng bà ngoại đi đến đại học Giang Thành.

Tới nơi này, đầu tiên là vì phó ước, thứ hai là để bà ngoại ngắm hoa anh đào nở rộ.

Nói đến cây hoa anh đào.

Lục Dương nghĩ đến thời điểm đi học môn tự chọn lúc trước, nửa bài thơ của đồng học Hạ Vi, hắn còn viết tiếp phần bị khuyết, tên bài thơ kia hình như là hoa anh đào...

Trước cửa trường học.

Du khách ra ra vào vào rất nhiều.

Còn có mấy sinh viên đội mũ đỏ là tình nguyện viên, đang duy trì trật tự, nhìn ra, hàng năm người tới ngắm hoa anh đào có rất nhiều.

"Đây chính là đại học Giang Thành sao? Cũng không tệ lắm..."

Cậu nhỏ ngẩng đầu nhìn đại môn, ánh mắt lộ ra vài phần hâm mộ.

"Cũng được, đại học này, cũng có thể coi là đại học nằm trong top của cả nước rồi." Lục Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khẽ cười nói, nếu như thời điểm cấp ba học tập cho tốt, thì đại khái cũng có thể thi đậu nơi này, dù sao, Lục Dương vẫn cảm thấy mình là thiên tài...Chỉ là thiên phú không tập trung vào cho học tập mà thôi.

"Hiện tại chúng ta liền đi vào sao?"

Cậu nhỏ Tiền Quân hỏi.

Lục Dương lắc đầu, nói: "Chờ một tí, chúng ta còn thiếu hướng dẫn viên du lịch."

"Hướng dẫn viên du lịch?"

Cậu nhỏ có chút mơ hồ.

Lúc trước ở công viên Hoàng Hạc Lâu, có nhiều nơi thăm quan như vậy, bọn họ cũng không cần hướng dẫn viên du lịch, như thế nào chạy tới trường học chỉ ngắm cây hoa anh đào, còn cần hướng dân viên du lịch hả?

"Cháu tìm hướng dẫn viên du lịch rồi?"

Cậu nhỏ hiểu lầm ý Lục Dương nói.

"Đúng vậy a, người này cậu cũng quen đấy, chờ một lát sẽ biết."

Lục Dương cười cười không nói.

Cậu nhỏ suy nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra người nào làm hướng dẫn viên du lịch lại quen hắn?

Ước chừng mười phút sau.

'Hướng dẫn viên du lịch' đã tới.

Sau khi nhìn rõ người đi tới, cậu nhỏ cuối cùng cũng hiểu, Lục Dương vì sao nói người này mình cũn gquen, đây không phải là cháu gái của Quách Tuệ sao?

Đêm qua, hắn và lão bà còn nhắc tới cô cháu gái này, vậy mà đã quên nàng chính là sinh viên đại học Giang Thành.

"Nãi nãi, dượng...Lục Dương...Mọi người tới rồi."

Quách Tiểu Ngọc bước nhanh tới, thân thiết chào hỏi.

"Đây là chất nữ tiểu Tuệ, Quách Tiểu Ngọc..." Cậu nhỏ nhắc nhở bà ngoại Lục Dương một câu, dù sao lão nhân cũng lớn tuổi, coi như gặp mặt một hai lần cũng có thể đã quên.

"Tiểu Ngọc à, sao cháu cũng ở nơi này?"

Bà ngoại có chút kinh ngạc hỏi.

"Nãi nãi, cháu học ở trường này a." Quách Tiểu Ngọc chỉ chỉ ngôi trường sau lưng.

"Tốt, tốt, vừa rồi Tiểu Dương cũng nói đây là một trường học rất nổi danh." Bà ngoại duỗi ngón tay cái, tán thưởng một câu.

"Cũng không tính nổi danh a, nếu Lục Dương chăm chỉ học tập, nhất định có thể thi vào đại học tốt hơn nhiều." Lúc nói chuyện, Quách Tiểu Ngọc nhìn thoáng qua Lục Dương, còn mở trừng hai mắt.

Bà ngoại cười ha ha, tỏ rả rất vui vẻ. Dù sao bà cũng ưu thích cháu ngoại tôn của mình nhất, ưu thích nghe được có người khác khen cháu ngoại tôn của mình thông mình.

Tiền Quân tìm cơ hội, cũng nói: "Tiểu Ngọc, cháu hôm nay không có tiết sao? Nếu có tiết, không cần quản chúng ta, không nên làm chậm trễ việc học..."

"Buổi chiều nay không có tiết, để cháu mang mọi người dạo chơi."

Quách Tiểu Ngọc xoay người sang chỗ khác.

Nhìn chằm chằm vào Quách Tiểu Ngọc một hồi, Lục Dương vừa không nói lời nào nhịn không được cảm thán một câu, thật đúng là nữ mười tám liền thay đổi, càng lớn càng đẹp, ai có thể nghĩ đến, muội tử hai lúa thời sơ trung, vậy mà hôm nay trưởng thành biến thành một đại cô nương yêu kiều, đặc biệt là một thân Hán phục màu trắng, mặc lên trên người rất có khí chất, có loại cảm giác mỹ nhân thời xưa, khó trách vừa rồi khiến không ít người nhìn sang bên này.

"Đi thôi, chúng ta vào đi."

Nói một tiếng, Lục Dương cùng đi tới.

Hắn bước nhanh hơn nửa bước, đuổi theo Quách Tiểu Ngọc, nói ra: ''Ta đây coi như hoàn thành phó ước rồi nhé."

"Miễn cưỡng coi như hoàn thành đi, ngươi cũng không phải cố ý đến trường học chúng ta đấy." Quách Tiểu Ngọc cười cười, một đôi mắt hết sức linh động.

"Đây là trùng hợp, nếu không có chuyện này, ta cũng tới Giang Thanh mà..." Hai người song song bước đi một chỗ, Lục Dương lại hỏi: 'Mắt kính của ngươi đâu?"

Lần trước thời điểm gặp nhau dưới quê, Quách Tiểu Ngọc còn mang theo gọng kính tròn, hôm nay đột nhiên không có kinh mắt, Lục Dương có chút không quá thích ứng, thời điểm vừa rồi Quách Tiểu Ngọc đi đến, hắn thiếu chút nữa còn không nhận ra.

"Lục đại tài tử, ngươi chẳng lẽ không biết, có một loại công nghệ cao tên kính áp tròng sao?"

Quách Tiểu Ngọc chế nhạo nói.

Nghe được xương hô Lục đại tài tử.

Lục Dương lúng túng không thôi, đây là tên hiệu thời sơ trung của hắn, lúc ấy, vì để kiếm thêm chút tiền tiêu vặt, hắn liền giúp viết thư tình thu phí, 5 tệ một bức, không biết đã viết được bao nhiêu bức.

Về sau có người yêu sớm bị phát hiện, đem hắn khai ra, sau đó hắn trở thành ví dụ điển hình, bị lão sư đưa lên cột cờ cảnh báo trước mặt mọi người, từ đó ra đời cái tên hiệu này, thậm trí lên cấp ba, còn có người thỉnh thoảng gọi hắn như vậy.

"Đều là chuyện đã qua rồi, có thể đừng đào lại được không."

Ngón chân Lục Dương có chút ngứa ngứa, hận không thể cời giày ra mà đào một cái hố chui vào.

"Ta thật sự khen ngươi mà, ngươi không biết đâu, lúc ấy nữ sinh chúng ta, chỉ cần có người nhận được thư tình, đều muốn phân tích có phải ngươi viết hay không....Thế cho nên, rất nhiều nữ sinh, đối với cách đặt câu của ngươi nắm rõ như lòng bàn tay..."

"Nữ sinh các ngươi cũng quá nhàm chán rồi đấy."

Lục Dương lắc đầu.

Chuyện này mặc dù hơi chút xấu hổ, nhưng không thể phủ nhận, lúc ấy hắn quả thật rất trâu bò, nhớ kỹ lúc kia lưu hành bạn qua thư từ, nhưng bạn học khác một hai người liền không ứng phỏ nổi, vậy mà kỉ lục cao nhất của hắn là trao đổi với mười hai bạn qua thư từ, từ cấp một cho đến cấp hai, thậm trí có cả một tên cấp ba đấy.

Đáng tiếc chính là, về sau hắn say mê trò chơi cùng tiểu thuyết, không có thời gian đi viết thơ, những đám bạn qua thư này đều bị hắn tàn nhẫn vứt bỏ.

Bây giờ suy nghĩ lại một chút.

Hắn cũng có lúc đỉnh phong nhân sinh a.

"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"

Quách Tiểu Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua Lục Dương.

Lục Dương phục hồi lại tinh thần, cười nói: "Ta suy nghĩ, thời điểm học sơ trung, có phải có nữ sinh thầm mến ta hay không, nữ sinh các ngươi không phải ưu thích chuyện bát quái sao? Ngươi có biết ai không?"

Nghe nói như thế.

Sắc mặt Quách Tiểu Ngọc hơi đỏ lên, nghiêng đầu nói ra: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, thành tích học tập của ngươi kém như vậy, còn nghịch ngợm gây sự, cùng học trưởng đánh nhau, làm sao có người thầm mến ngươi?"

Lục Dương có chút không phục nói: "Cái này thì chưa chắc, lúc kia không giống lúc này, nữ sinh lúc đó, đều không phải thích kiểu này sao? Hơn nữa, ta đánh nhau vô cùng lợi hại, một chấp ba cũng đánh nổi, coi như cũng là nhân vật phong vân trong lớp, ta nghe Ngô Bá nói, lúc ấy trong lớp hẳn có nữ sinh yêu thích ta.."

"Dừng, bằng hữu của ngươi nhất định sẽ gạt ngươi, ta một chút cũng không biết chuyện này." Quách Tiểu Ngọc phủ nhận nói.

"Ài, vậy thật đáng tiếc."

Lục Dương thở dài.