Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 857: Quách Tiểu Ngọc (2)




Xe rời khỏi bệnh viện Đồng Tế, hòa nhập vào dòng xe cộ dày đặc.

Tiền Quân nhịn không được nói ra: ''Vận khí hôm nay thật không tốt, ở trong bãi đỗ xe cũng bị người ta đụng phải."

"Cháu ngược lại cảm thấy vận khí hôm nay rất tốt."

Lục Dương cũng không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng đến tâm tình.

So với chuyện tìm được nguyên nhân bệnh tình của bà ngoại, thì chút vấn đề nhỏ của xe thật không đáng kể, đừng nói là bị quẹt một chút, coi như trực tiếp bị đụng hỏng, đối với Lục Dương cũng không chút nào đau lòng.

"Bất quá, thái độ của nữ nhân kia cũng không tệ, một mực chờ chúng ta trở lại, xin lỗi cũng rất thành khẩn." Cậu nhỏ cảm thán một câu.

Lục Dương nói ra: ''Cháu cũng nhìn thái độ của nàng rất tốt, mới không so đo, giờ này còn ở bệnh viện, đoán chừng là người nhà của bệnh nhân, cũng là một người số khổ mà thôi.''

"Tiểu Dương, chiếc xe này của cháu nếu sửa hết bao nhiêu tiền?"

Bà ngoại đối về vấn đề của xe khá quan tâm.

Dưới quan niệm truyền thống của bà, bị người ta làm hư xe, phải bồi thường.

Lục Dương cười cười, nói ra: "Không đắt, phun sơn thì rẻ, chỉ mấy trăm tệ...Chờ cháu quay về Lục Thành, đưa cho công ty bảo hiệm phụ trách, dù sao cũng không ảnh hưởng gì nhiều, chúng ta đừng bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm tình."

Tiền sửa xe, khẳng định không phải chỉ có mấy trăm tệ như Lục Dương nói, hắn cố ý hạ thấp như vậy, chỉ vì làm bà ngoại không phải đau lòng.

Xe chạy hơn mười phút, liền đi vào một quán ăn.

Nhìn bảng hiệu ở bên ngoài, đã biết cấp bậc nhà hàng này khẳng định không thấp, sau khi đem xe đỗ lại, ba người đi thang máy lên lầu, vừa mới vào cửa, bốn nhân viên phục vụ liền khom người kêu nói hoan nghênh giá lâm, điệu bộ này làm cho cậu nhỏ cùng bà ngoại giật này mình.

Lục Dương đối với tràng diện này cũng không thể trách được, dưới sự dẫn dắt của một nhân viên phục vụ, ba người tìm một căn phòng nhỏ ngồi xuống, nhà hàng này không tệ, hai bên hành lang dài đều là loại phòng nhỏ, bên trong có một cái bàn hình chữ nhật, có thể ngồi đủ năm sáu người...Trước để bà ngoại cùng cậu nhỏ chờ, Lục Dương đi ra chọn món ăn.

Ở chỗ này muốn gọi món cũng không có xem menu, mà phải ra khu chọn đồ ăn, mỗi món ăn đều có mô hình đánh dấu, bộ dạng nhìn cũng không quá khoa trương, nhìn ra, nhà hàng này chú trọng vào vị đồ ăn, cũng không phải đẹp mắt.

Lục Dương nhìn một vòng, tùy tiện chọn vài món ăn.

Một món thịt vịt nướng, một món rau xào, lại chọn cho bà ngoại chút cháo dinh dưỡng thanh đạm, buổi sáng đều chưa ăn cơm, khẳng định giờ này đã rất đói bụng, dạ dày bà ngoại không tốt, trước phải ăn chút cháo ấm bụng.

Chọn món xong, Lục Dương chuẩn bị quay về phòng.

Đúng vào lúc này, điện thoại của hắn vang lên.

Nhìn nhìn, là Quách Tiểu Ngọc gọi tới.

Lục Dương nhận nghe cuộc gọi.

"Lục Dương, ngươi bây giờ đang ở đâu?"

"Ở một quán ăn, chuẩn bị ăn cơm."

Lục Dương vừa cười vừa nói.

"Ta cũng chuẩn bị ăn, mới từ căn tin mua về, xem ra ngươi không có cơ hội hưởng dụng mỹ thực ở căn tin trường học của ta rồi."

"Ta vô cùng hoài nghi, ngươi gọi điện thoại tới đây là muốn khoe khoang với ta?"

"Hặc hặc, tùy ngươi thích nghĩ thế nào, mà buổi chiều khi nào ngươi tới? Ta nói trước với ngươi, trường học chúng ta có rất nhiều du khách đến thăm, không nói trước, đừng đến lúc đó ta tìm lại không thấy ngươi."

"Khoản ba giờ chiều đi, đến trước cửa trường học ta liền gọi cho ngươi."

Lục Dương tính toán thời gian.

Trước khi đi đến đại học Giang Thành, hắn muốn tới Hoàng Hạc Lâu nhìn xem, nhìn xem cái địa phương người ta nói không đi liền hối hận này thế nào.

Kỳ thật cũng là mang bà ngoại đi nhìn xem, đẹp hay không cũng không quan trọng, quan trọng là...phải tới, dù sao bài thơ kia cũng rất nổi danh...Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ, Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu(1)....Hơn nữa Hoàng Hạc Lâu ở huyện Thanh Sơn vô cùng nổi tiếng, mang bà ngoại đi xem, về sau bà ngoại cùng người khác nói chuyện phiếm cũng có thêm vài đề tài để nói.

"Vậy được, ba giờ thì ba giờ, đừng quá muộn, sau khi ngắm xong cây hoa anh đào, ta mời ngươi đi ăn."

"Được a, bất quá, sớm nói một chút, lần này ta không phải đến một mình."

Ở trong điện thoại trầm mặc một hồi.

Sau đó truyền đến giọng nói Quách Tiểu Ngọc: 'Ngươi dẫn bạn gái đến?"

"Bạn gái? không phải, không phải....Ta đi chung với cậu nhỏ cùng bà ngoại, nay ta mang ba ngoại đến bệnh viện Giang Thành kiểm tra thân thể.."Lục Dương giải thích.

"A a a, như vậy sao, thế để ta đây buổi chiều làm hướng dẫn viên du lịch cho các ngươi."

Giọng nói của Quách Tiểu Ngọc trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Được, trước như vậy, ngươi ăn cơm đi."

Cúp điện thoại, Lục Dương hướng phía phòng đi đến.

Đại Học Giang Thành.

Ký túc xá nữ sinh.

Một nữ sinh đang giúp Quách Tiểu Ngọc chải tóc, thấy nàng cúp điện thoại, cười hì hì nói: ''Bạn học Tiểu Ngọc, người trong lòng của ngươi sắp tới rồi?"

"Nói lung tung gì vậy, chỉ là bạn học sơ trung thôi."

Sắc mặt Quách Tiểu Ngọc ửng đỏ.

"Ơ, Tiểu Ngọc nói là bạn học cấp 2, các ngươi tin không kìa?" Nữ sinh quay đầu hỏi những người khác.

Mấy nữ sinh trong phòng nhao nhao cười nói.

"Người nào tin là người ngu, Tiểu Ngọc lúc nào đã từng để tâm qua nam sinh, cái gì mà bạn học cấp 2 chứ, ta xem là mối tình đầu mới đúng..."Một nữ sinh dựa vào ban công vừa cười vừa nói.

"Đúng vậy a, không chừng thời điểm cấp hai, Tiểu Ngọc đã thầm mến người ta, đợi lát nữa chúng ta đi qua nhìn xem, xem nam nhân có thể làm Tiểu Ngọc nhớ thương, cuối cùng là soái ca loại gì."

Một nữ sinh khác nói ra.

Quách Tiểu Ngọc nóng nảy, nói: ''Các ngươi đừng quấy rối, buổi chiều còn có hai trưởng bối tới đây, không thể nói giỡn được..."

"Nhìn ngươi bị hù sợ chưa kìa, còn sợ chúng ta đoạt mất mối tình đầu sao? Được rồi, được rồi, chúng ta không tới, chỉ đứng từ xa nhìn qua được chưa."

Nữ sinh đang giúp Quách Tiểu Ngọc sửa sang lại tóc cũng nói: ''Buổi chiều ta còn phải làm thêm, không cách nào cũng các ngươi một chỗ, Tiểu Ngọc, hay là buổi chiều ngươi dẫn bọn họ tới chỗ ta một chuyến, cho ta nhìn với, có gì đến lúc đó ta miễn phí làm bánh hoa đào cho, thế nào?"

"Các ngươi chọc đủ rồi."

Quách Tiểu Ngọc bị nói cho đỏ mặt tới mang tai.

"Ha ha ha."

Những người khác đều nở nụ cười.

Một lát sau, nữ sinh sau lưng Quách Tiểu Ngọc chải xong tóc, nàng lui về một bước nhường ra không gian, nói: "Các ngươi nhìn xem, bộ dạng Quách Tiểu Ngọc có đẹp không?"

"Đẹp, đẹp lắm, phong cách cổ xưa, đợi lát nữa mặc vào Hán phục, quả thực chính là tiên nữ bước ra từ trong tranh..."

"Tiểu Ngọc cũng quá đẹp đi, trước kia thế nào ta không chú ý tới."

"Đó là do Tiểu Ngọc một mực điệu thấp, ngươi lúc nào thấy Tiểu Ngọc trang điểm qua."

Những người khác đánh giá Quách Tiểu Ngọc.

Không thể không nói, vẻ mặt Quách Tiểu Ngọc không tệ, thoáng trang điểm một chút, cảm giác liền đẹp hơn rất nhiều, còn rất có khí chất...Điều này làm cho mấy nữ sinh ở trong phòng hâm mộ không thôi.

"Kính mắt không hợp, Tiểu Ngọc, không phải ngươi có kính áp tròng sao? Buổi chiều thay vào, đến lúc đó, để xem mối tình đầu của ngươi thần hồn điên đảo đến đâu..."

"Hặc hặc, ta càng ngày càng chờ mong biểu hiện chiều nay của Quách Tiểu Ngọc."

(1)Đoạn Lục Dương nhắc tới là bài Hoàng Hạc Lâu

Cả bài.

Hán Việt:

Hoàng Hạc Lâu

Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,

Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu.

Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,

Bạch vân thiên tải không du du.

Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,

Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.

Nhật mộ hương quan hà xứ thị,

Yên ba giang thượng sử nhân sầu.

Dịch:

Lầu Hoàng Hạc

Người xưa đã cưỡi hạc vàng bay đi,

Nơi đây chỉ còn lại lầu Hoàng Hạc

Hạc vàng một khi bay đi đã không trở lại

Mây trắng ngàn năm vẫn phiêu diêu trên không

Mặt sông lúc trời tạnh, phản chiếu cây cối Hán Dương rõ mồn một

Cỏ thơm trên bãi Anh Vũ mơn mởn xanh tươi

Trời về chiều tối, tự hỏi quê nhà nơi đâu?

Trên sông khói tỏa, sóng gợn, khiến buồn lòng người!

(2)Giang Thành là thành phố Vũ Hán- Trung Quốc