Trở lại khu kiểm tra.
Lục Dương đem bánh mì cùng nước đưa cho cậu nhỏ.
"Cháu đi ra ngoài mua đồ ăn sao?"
Tiền Quân nhìn nhìn bánh mì, buổi sáng phụng bồi với bà ngoại Lục Dương một chỗ nên Tiền Quân cũng chưa ăn cơm, giờ này bụng cũng có chút đói.
"Ừ, trước mua cho cậu ít đồ để lấp đầy bụng, đợi bà ngoại kiểm tra xong, chúng ta sẽ đi ăn no nê." Lục Dương nói ra.
Tiền Quân cũng không khách khí, mở ra bánh mì cắn một cái.
Lục Dương đem sự tình mới gặp vừa rồi kể ra một lần.
Tiền Quân nghe xong, tức giận mắng: "Đồ không có lương tâm, ở bệnh viện cũng dám làm mấy trò này."
"Đúng vậy a, cũng may cháu có chút kinh nghiệm, mới không bị nàng lừa."
Lục Dương nhịn không được thầm hô may mắn, nếu không phải do bản thân cảnh giác không cho mụ kia đụng đến ví tiền, thì nhất định đã bị chơi cho một vố rồi, đường là chủ tịch của một công ty, thân gia chục tỷ, vậy mà bị một tên tiểu phiến tử lừa gạt, để cho người ta biết chắc có lẽ đào hố mà chui vào mất.
Nếu như vừa rồi bị gạt thật, Lục Dương sẽ không bao giờ kể ra chuyện này.
"Nếu không gọi điện báo cảnh sát đi."
Cậu nhỏ dò hỏi.
Dù sao cũng là dân quê, xuất thân bần hàn, tinh thần trọng nghĩa của cậu nhỏ rất cao.
"Không có tác dụng gì đâu, muốn bắt phải cần chứng cứ, vừa rồi không có chứng cứ, sẽ không có tác dụng gì, nhìn bộ dạng của ả cũng không hề sợ hãi, đoán chừng căn bản không quan tâm, ả khẳng định không phải lần đâu tiên làm chuyện này."
Lục Dương lắc đầu.
Loại người này có không ít.
Ngay cả nhà ga Thân Thành quê hắn, cũng có loại này, năm trước dượng hắn đi tàu trở về, bởi vì nhiệt tình nên đổi tiền lẻ cho người khác, kết quả bị lừa hơn trăm tệ, về đến nhà còn mơ mơ màng màng không biết vì sao mình bị lừa đấy.
Còn có tiểu thúc kia, đi ra ngoài làm công mấy năm, trở về nhà người không còn đồng nào, bị hỏi thì nói lúc tại nhà ga, bị người ta vỗ vai một cái, ngửi thấy hương thơm bên cạnh, không để ý liền bị trộm mất túi tiền, đương nhiên, chuyện này cuối cùng Lục Dương cũng biết tình hình thực tế, tiểu thúc kia gặp phải Tiên Nhân Khiêu, xấu hổ nói, vì vậy ngụy tạo cớ này.
Cậu nhỏ thở dài, trong lòng phẫn nộ, nhưng lại bất lực.
"Chứng cứ sao?"
Lục Dương suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hắn đã có chủ ý, nhìn cửa phòng kiểm tra vẫn còn đang đóng chặt, Lục Dương cầm lấy điện thoại lên mạng tìm hiểu, sau đó đứng dậy gọi một cú điện thoại.
"Xin chào, là kênh đô thị Giang Thành phải không? Tôi có một việc muốn phản ánh...Là việc này...Đúng, không sai, cá nhân tôi có thể ủng hộ kinh phí cho tổ tiết mục, hơn nữa còn sẽ cung cấp tiền thưởng cho phóng viên, hy vọng có thể phản ánh truyện này...ở bệnh viện Đồng Tế Giang Thành, không thể để một con chuột làm...Không tại sao cả, vì chính nghĩa...Tốt, chúng ta sẽ liên lạc lại sau.."
Nói điện thoại xong.
Lục Dương lộ ra nụ cười tươi.
Nếu có phòng viên ngầm đi làm, toàn bộ quá trình sẽ được ghi hình lại, hơn nữa còn phát lên đài truyền hình, lúc đó bằng chứng như núi, cho dù hậu trường của ả kia có mạnh đến đâu cũng không dám làm gì.
Từ thủ pháp thuần thục của ả ta, cùng với thại độ bình thản khi bị người khác phát hiện, có thể nhận ra đã lừa không ít người, đến lúc đó có bằng chứng, người này chỉ sợ chỉ có ở sau song sắt mà sám hối.
Tiền này tiêu rất đáng đấy!
Lục Dương cảm thấy, bản thân mình vẫn có tinh thần chính nghĩa đấy.
"Gọi điện cho ai đấy?"
Tiền Quân đem hai cái bánh mì ăn xong, cầm lấy túi ném vào thùng rác, vừa vặn gặp Lục Dương cúp điện thoại đi vào.
"Cháu gọi cho kênh đô thị Giang Thành, nói sự tình vừa rồi, bọn hắn sẽ đáp ứng đi phóng sự ngầm."
Lục Dương hồi đáp.
"Khục khục khục..." Tiền Quân đang uống nước nghe xong liền bị sặc, liên tục ho vài cái mới khá hơn, hắn bội phục nói ra: "Tiểu Dương, cháu được lắm...Biện pháp này chỉ có cháu mới nghĩa ra được."
"Coi như cũng được, cũng không biết ra sao, phải đợi kết quả."
Lục Dương cũng không dám cam đoan.
Kết quả sau cùng ai biết thế nào, hiện tại cao hứng thì quả thật có chút hơi sớm, bất quá, kết quả thế nào, Lục Dương cũng cảm thấy bản thân làm không sai.
Đại khái trải qua hai tiếng.
Kiểm tra kết thúc.
Lục Dương cầm lấy kết quả kiểm tra, tìm được vị bác sĩ đã an bài từ trước, vị bác sĩ này là giáo sư dạy học, cũng là chuyên gia rất nổi danh.
Người bình thường muốn được hắn khám không phải dễ dàng.
Lão chuyên gia đem kết quả kiểm tra nhìn một lần, lại hỏi Lục Dương về bệnh tình trên thân bà ngoại, sau đó suy tư đứng lên.
Đợi một hồi, thấy lão chuyên gia vẫn không đặt bảng báo cáo sức khỏe xuống, bà ngoại mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Đại phu, ta không có bệnh phải không."
"Lão đồng chí, thân thể của ngươi rất tốt, không có vấn đề gì, chỉ có một chút bệnh tình của lão niên, cần uống thuốc thường xuyên, mặt khác còn phải hảo hảo bảo trì tâm tình, có thể sống lâu trăm tuổi.'
Nghe nói như thế.
Bà ngoại vui vẻ cười cười ,nói ra: "Sống lâu như vậy làm gì, sống tám mươi tuổi là được rồi, sống nhiều càng thêm cho hài tử phiền toái."
"Không thể nói vậy được, bọn nhỏ hiếu thuận, ưu thích phiền toái."
Lão chuyên gia cười cười.
Nghe được chuyên gia nói mẫu thân của mình không có bệnh, cậu nhỏ rất vui vẻ, lại có chút lo lắng hỏi: "Mẹ của ta gần đây nói hay bị chướng bụng, không tiêu hóa được, chuyện này có nguy hiểm không?"
"Không có chuyện gì, là bệnh bình thường, kê chút thuốc là được rồi."
Lão chuyên giao ở trên máy tính gõ gõ, sau đó in ra một tờ đơn, Lục Dương đem tờ đơn giao cho cậu nhỏ, nói ra: "Cậu cùng bà ngoại nương đi đến hiệu thuốc lấy thuốc đi."
Cậu nhỏ lúc này mới hiểu được ý gì, lo lắng nhìn thoáng qua Lục Dương, sau đó đứng lên, kêu bà ngoại đi cùng.
Lục Dương quay đầu nhìn thoáng qua, xác định bà ngoại cùng cậu nhỏ đều đi ra ngoài, hắn mới lên tiếng: "Bác sĩ, thân thể bà ngoại của ta cuối cùng bị làm sao vậy, hiện tại có thể nói được rồi chứ."
"Tiểu oa nhi ngươi có thể làm chủ?"
Lão chuyên gia thấy Lục Dương còn là thiếu niên, cười cười, ông vốn định đem kết quả nói cho Tiền Quân đấy.
"Ta cũng không còn nhỏ, có thể làm chủ được, Trần Chí Khôn là bạn của ta." Lục Dương cười nói.
Lão chuyên gia có chút kinh ngạc, nhìn nhìn Lục Dương, thấy bộ dạng bình tĩnh của Lục Dương, ông mới lên tiếng: "Ta nhìn lầm người rồi, tình huống thật sự của bà ngoại ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Lại đem một tờ giấy khác ra, lão bác sĩ nói: '' Bà ngoại của ngươi bị viêm teo dạ dày."
"Viêm teo dạ dày, bệnh này rất nguy hiểm sao?" Nghe được không phải là ung thư dạ dày, tâm tình Lục Dương có đôi chút buông lỏng xuống, bởi vì nếu như ung thư dạy dày, coi như là giai đoạn đầu, cũng phải mổ mới được, mà cho dù phẫu thuật cũng có tỉ lệ thất bại, huống chi niên kỷ của bà ngoại đã hơn bảy mươi, lớn tuổi như vậy, phẫu thuật đối với thân thể cũng là một khảo nghiệm rất lớn.
"Ừ, Viêm Teo Dạ Dày là một loại việm dạ dày nghiêm trọng, tổn thương đối với thân thể rất lớn, đương nhiên, đây cũng không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất đây chính là khởi đầu của bênh ung thư dạ dày."
"Ung thư dạ dày?"
"Ừ, không sai...có một số người bệnh bị viêm teo dạ dày, chuyển biến nặng liền biến thành ưng thư dạ dày, các ngươi coi như may mắn vì phát hiện ra sớm, chuyện này không thể nói với lão nhân gia, nếu muốn thân thể không chuyển biến xấu hơn, thì trừ ăn uống với uống thuốc ra, thì cần bệnh nhân bảo trì tâm tình vui vẻ, sống lành mạnh, ăn uống thanh đạm...Cụ thể, ta sẽ ghi một phần lời dặn kỹ càng hơn, nếu nghiêm túc làm theo lời này, bênh tình sẽ được khống chế, bất quá nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải lập tức đưa tới kiểm tra, coi như không có gì bất ngờ, cũng phải kiểm tra một năm một lần."
...
"Cảm ơn bác sĩ."
Nửa tiếng sau, Lục Dương cầm nguyên một tờ lời dặn bác sĩ từ trong văn phòng ra ngoài, không khí thoải mái ở bên ngoài làm hắn không khỏi hít một hơi, thầm hô may mắn!