Cúp điện thoại, một lát sau, một người trẻ tuổi ước chừng khoản ba mươi tuổi vội vàng chạy tới.
Lục Dương biết là đến tìm mình, hắn vẫy tay ra hiệu.
"Là Lục tiên sinh phải không?"
Người nọ chạy tới, xác nhận nói.
"Là tôi, tôi là Lục Dương..."
"Xin chào, ngài mạnh khỏe, tôi là Trần Chí Khôn, phó chủ nhiệm văn phòng bệnh viện.
Đối với Lục Dương, thái độ của Trần chủ nhiệm hết sức khách khí.
Hắn cũng biết người trẻ tuổi này có thân phận gì, tổng giám độc tập đoàn Sơn Hải, người sáng lập cùng điều hành CCilicili, thân phận này đối với hắn mà nói, là có hơi trèo cao rồi.
"Xin chào, chủ nhiệm Trần, hôm nay làm phiền anh rồi."
Bắt tay với nhau.
Lục Dương lại giới thiệu cậu nhỏ cùng bà ngoại.
Sau khi giới thiệu xong, Trần Chí Khôn nói ra: "Tôi đã sắp xếp xong xuôi, hiện tại có thể vào kiểm tra, không cần xếp hàng, bác sĩ cũng đã an bài xong, là Hà giáo sư rất nổi danh ở đây."
Ba mươi tuổi, làm lãnh đạo bệnh viện, chút chuyện nhỏ này, đối với Trần chủ nhiệm chỉ là muỗi.
Lục Dương cũng không có khách khí.
Trên đường đi mệt mỏi như vậy, bà ngoại cùng cậu nhỏ bụng còn trống trơn, có thể sớm kiểm tra, đương nhiên không có gì tốt hơn rồi...Kiểm tra xong, bọn họ có thể ra ngoài ăn uống no nê.
Một đường đi tới khu kiểm tra, Trần Chí Khôn gọi tới hộ sĩ, đưa lão nhân gia vào kiểm tra.
Quá trình kiểm tra cần mấy tiếng, trong lúc này chỉ có thể ra ngoài chờ đợi, sau khi đưa danh thiếp của mình cho Lục Dương, Trần Chí Khôn cũng không lưu lại mà rời đi.
Người vừa đi.
Cậu nhỏ liền tò mò hỏi: "Tiểu Dương, người này là lãnh đạo bệnh viện à."
"Ừ, là phó chủ nhiệm văn phòng bệnh viện, cũng coi như là lãnh đạo."
Lời tuy nói như vậy, nhưng cũng phải nhìn đây là bệnh viện gì, ở một bệnh viện lớn nổi danh khắp cả nước, bất kể có chức vụ gì ở đây, cũng không phải là loại đơn giản.
Đặc biệt là mấy người còn trẻ như vậy, tiền đồ tương lai không thể hạn định.
Lục Dương đi đến ghế dựa ở hành lang ngồi xuống.
Tiền Quân cũng đi theo, ngồi xuống bên cạnh Lục Dương.
"Ta thấy hắn đối với ngươi hơi khách khí thì phải."
"Bạn của cháu giới thiệu mà, đương nhiên phải nhiệt tình một chút." Lục Dương cười cười.
Tiền Quân lắc đầu: "Ta cũng không ngốc, nhiệt tình hay lấy lòng vẫn có thể phân biệt được, tiểu tử ngươi, bí mật ngày càng nhiều, sau khi lên đại học, ta có chút nhìn không thấu rồi."
"Cậu biết câu nói này không?"
Lục Dương quay đầu cười khanh khách nói.
"Câu gì?"
Tiền Quân tò mò hỏi.
Lục Dương nói: "Kim lân há là vật trong ao..."
"Xem rồi."
Lục Dương sửng sốt, xem rồi cái gì? Không phải là nói nghe rồi chứ?
"Nghe rồi, nghe rồi.." Có thể ý thức được bản thân mình lỡ lời, Tiền Quân vội vàng đổi giọng nói ra.
Lục Dương mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng không nghĩ ngợi nhiều, có cậu nhỏ ở đây chờ, Lục Dương đứng dậy đi ra ngoài, ra cửa, Lục Dương cầm lấy điện thoại gọi một cuộc.
"Bạn học Tiểu Ngọc, đang làm gì vậy?"
Lục Dương gọi cho Quách Tiểu Ngọc đấy, lúc trước đã hứa, thời điểm cây hoa anh đào nở hoa thì sẽ đến Giang Thành một chuyến, đến trường Quách Tiểu Ngọc ngắm hoa anh đào.
Hôm nay cũng vừa lúc cây hoa anh đào nở rộ.
"Lục Dương...là ngươi nha, không nghĩ tới ngươi còn nhớ rõ số của ta."
Trong điện thoại truyền đến giọng nói Quách Tiểu Ngọc.
"Nhớ, đương nhiên phải nhớ rồi, không phải đã nói trước, thời điểm cây hoa anh đào nở hoa, sẽ tới trường học của ngươi ngắm sao? Ngươi đang ở trường học sao? Nếu như ở trường, thì buổi chiều ta có thể đi qua một chuyến!"
Lục Dương đi thẳng vào vấn đề.
"Ngươi tới Giang Thành sao?"
Giọng nói Quách Tiểu Ngọc có chút kinh hỉ.
"Đúng vậy a, buổi sáng vừa mới tới Giang Thành, tạm thời có chút việc, buổi chiều có lẽ rảnh rỗi."
Ra khỏi tòa cao ốc bệnh viện, Lục Dương nhìn xung quanh một vòng, phát hiện cách đó không xa có một quầy bán quà vặt, hắn liền hướng bên đấy bước tới.
"Vậy thì tốt quá, ngươi xong việc, liền trực tiếp tới đây, giữa trưa ta mời ngươi ăn cơm."
"Cơm trưa thì khỏi, đoán chừng không kịp rồi, còn là lần sau ta mời ngươi đi, mà ta nói trước, buổi chiều ta sẽ đến, đừng đợi đến lúc đó cho ta leo cây."
Lục Dương cười giỡn nói.
"Không đâu, không đâu, ngươi đến thì gọi điện cho ta."
"Tốt."
Cúp điện thoại, Lục Dương đi đến quầy bán đồ ăn vặt, nhìn xung quanh một vòng, hắn nói ra: "Lão bản, cho hai bình nước, hai cái bánh mì..."
"Nước gì..."
Lão bản là một nữ trung niên, thấy có người tới mua đồ, trước đánh giá Lục Dương, sau đó mở miệng hỏi.
Lục Dương nhìn thùng nước đặt ở trên quầy, nói ra: "Nông Phu Sơn Tuyền đi."
Nữ lão bản cầm lấy hai chai nước, Lục Dương lại lựa chọn hái cái bánh mì, thả cùng một chỗ, lão bản nhìn nhìn nói ra: "Mười tệ."
Nói xong còn cầm lấy một túi ni lông hỗ trợ bỏ vào.
'Vị lão bản này, rất nhiệt tình đấy'
Hai bánh mì hai chai nước hai tay có thể vừa vặn cầm hết, nhưng lão bản lại cho một cái túi bỏ vào, tính ra cũng rất nhiệt tình, Lục Dương mở ra ví tiền nhìn nhìn, vừa vặn có tờ mười tệ, hắn đem tiền ra, đặt ở trên mặt bàn, nói một tiếng cảm ơn, sau đó định cầm đi túi ni lông rời đi.
Nhưng mà, vừa mới xoay người sang chỗ khác, chợt nghe nữ lão bản nói ra: "Chờ một chút."
"Làm sao vậy?"
Lục Dương quay đầu, gặp nữ lão bản đang quan sát tờ tiền, hắn nhíu mày hỏi: "Tiền giả?"
Tờ tiền giả mệnh giá mười tệ, rất hiếm khi gặp phải, Lục Dương cũng không biết mình lấy tờ tiền này từ chỗ nào, nếu quả thật là tiền giả, đổi tờ khác là được.
"Không phải giả, mà là có chút vấn đề, mất một góc, ngươi nhìn đi..."
Nữ lão bản đem tờ tiền mở ra.
Lục Dương nhìn nhìn, tờ mười tệ tiền mặt mất đi một góc cạnh, cũng không phải lớn lắm, nhưng nhìn vào hết sức rõ ràng, vừa rồi thời điểm lấy ra hắn cũng không có chú ý, sao lại mất đi một góc vậy nhỉ?
"Có lẽ mắc ở trong ví tiền của ngươi, ngươi mở ra nhìn xem có không."
Nữ lão bản vừa nói vừa thuận tay muốn lấy túi tiền Lục Dương.
Nếu đổi lại là người khác, đoán chừng nhất thời nửa khắc cũng sẽ không kịp phản ứng, bị nữ lão bản hỗ trợ tìm tiền rách, nhưng Lục Dương là ai, hắn trở thành biên kịch đã được mấy năm, chút ít kinh nghiệm sống vẫn có đấy.
Hắn lui về sau một bước, tránh thoát khỏi bàn tay lão bản, sau đó nói: "Để ta tự tìm."
Ở trong ví tiền nhìn nhìn, cũng không phát hiện góc còn lại của tờ mười tệ, Lục Dương lại nhìn tờ tiền kia, góc bị mất đi, cũng không giống bị xé khi mắc lại.
Lục Dương lập tức hiểu rõ.
Nếu như đoán không sai, thì cái góc bị mất kia chính là do nữ lão bản xé xuống, mục đích là để tiếp cận ví tiền Lục Dương, sau đó giả vờ ở trong ví tiền của hắn tìm đi góc bị mất, trong quá trình này, tiền mặt ở trong ví sẽ không biết vì sao mất đi vài tờ, thủ pháp của bọn họ rất lão luyện, người bình thường căn bản không phát hiện ra được.
Lục Dương lúc này mới nhớ tới, bản thân lúc nãy khi vào cửa, lão bản liền cố ý dò xét hắn, đoán chừng xem hắn còn trẻ, thiếu thốn kinh nghiệm xã hội.
Đậu Móa!
Thiếu chút nữa bị chơi rồi.
Nãy trong lòng còn khen đối phương nhiệt tình tốt bụng nữa chứ.
Lục Dương nhíu nhíu mày, đem tờ mười tệ kia thu về, lại lần nữa từ trong ví lấy ra một tờ hai mươi tệ tiền mặt, mở ra trước mặt lão bản, nói: "Ngươi nhìn rõ ràng chưa, tờ này cũng không bị rách nhá."
Nữ lão bản nghe xong giọng điệu Lục Dương, cũng biết đại khái thủ đoạn của mình đã bị phá, nhưng nàng cũng không đổi sắc, bộ dạng không để ý chút nào, thu tiền lại, lại từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ mười tệ thối lại, sau đó tiếp tục xem kịch trên Tivi, thái độ phát sinh biến hóa.
Lục Dương lắc đầu, liếc nhìn nữ lão bản, mang theo túi ni lông rời khỏi tạp hóa, hắn thu hồi lại lời khen của mình, nữ nhân này không nhiệt tình chút nào.
Không chỉ không nhiệt tình mà còn máu lạnh.
Nếu ở phụ cận nhà ga thì không nói.
Đây là chỗ nào cơ chứ.
Chính là bệnh viện a, tới nơi này mua đồ, không phải bệnh nhân cũng là người nhà bệnh nhân, người có chút ít lương tri, cũng sẽ không lừa gạt mấy đồng tiền này.