Đồ ăn rất nhanh được đưa tới.
Lục Dương sáng nay chỉ ăn có chút cháo, một mực chịu đựng đến bây giờ, trong bụng đã trống trơn, cơm đến, hắn cũng bất chấp tất cả trước ăn vài miếng cơm.
"Lục ca, ngươi trở về có chuyện gì không?"
Ngô Bá bưng bát hỏi.
Lục Dương ngẩng đầu lên nói: "Ý định tới Giang Thành chơi đùa một chút, vừa vặn tiện đường nên trở lại nhìn xem.'
"Ài, ngươi thực tự do."
Ngô Bá rất hâm mộ.
Từ sau khi kết hôn, hắn không tới cửa hàng, thì ở nhà phụng bội Diệu Hồng, căn bản không có thời gian rảnh rỗi, chớ nói chi là đi chơi, đó là hy vọng xa vời.
"Tư do cái cọng lông."
Lục Dương mắng một câu, tiếp tục ăn cơm.
Sau khi giải quyết xong vấn đề cái bụng, Lục Dương nằm trên ghế salon nghỉ ngơi một giấc ngon lành, lão Lục cũng biết nhi tử nhà mình lái xe mệt mỏi nên không quấy rầy, tắt máy tính đi ra ngoài, Ngô Bá thì trở lại tầng trên.
Ngủ một giấc đến bốn rưỡi chiều.
Tỉnh lại nhìn điện thoại, Lục Dương liền buồn bực.
"Ba, sao ba không gọi con dậy?"
"Gọi ngươi làm gì, mệt mỏi thì nghỉ ngơi nhiều một chút.'' Lục Vĩ vừa nói vừa lấy nước uống.
"Con còn có việc mà."
Lục Dương đứng dậy, đi tới phòng vệ sinh, mở ra nước lạnh rửa mặt, làm cho mình tỉnh táo lại, hắn bình thường rất ít khi ngủ trưa, lâu lâu ngẫu nhiên mới ngủ một lần, ngủ trưa chẳng những không giúp hắn thêm thanh tỉnh, ngược lại còn làm hắn mệt mỏi.
"Con muốn đi đâu?"
Lục Vĩ nhìn Lục Dương lãng phí nước, lòng có chút đau, muốn nói ra, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được.
"Đi đến nhà cậu nhỏ, thăm bà ngoại."
Lục Dương lắc lắc nước trên tay, lại nhận lấy khăn lau mặt mà lão Lục đưa tới, xoa xoa.
Lục Vĩ nói ra: "Ừ, khó có cơ hội về một chuyến, cũng nên đi thăm bà ngoại ngươi, bà lớn tuổi rồi, lần trước còn lầm bẩm ngươi lúc nào thì về..."
"Ừ, hiện tại con qua đây, mà số đo của bà ngoại chắc ba biết, lấy dùm con một chiếc áo khoác đi."
Lục Vĩ nhẹ gật đầu, đi ra ngài, chỉ chốc lát cầm vào một cái túi.
Lục Dương mở ra nhìn.
Bên trong ngoài một chiếc áo khoác, còn có một đôi giày.
Áo khoác có màu đỏ, phía trên có lông xù, mặc vào phi thường ấm áp, thích hợp với khí trời mùa xuân.
Giày cũng là loại đế mềm phòng trượt, lão nhân đã lớn tuổi, sợ rất là té ngã, có người thân thể tốt đấy, nhưng ngã một cái, kết quả liền...
Phụ thân cũng không phải lần đầu tiên mua y phục cho bà ngoại, nên cũng không lo lắng về size, Lục Dương cũng lười lựa chọn, mang theo áo khoác cùng giày, từ thang máy đi xuống dưới, xuống lầu, leo lên chiếc Audi rời đi.
Bên trong tầng hai, cửa sổ thủy tinh.
Hai tiểu muội bán hàng lúc trước, đứng chung một chỗ, nhìn chiếc Audi chậm rãi rời đi.
"Là nhi tử nhà lão bản thật!"
Thiến Thiến có chút kinh ngạc nói.
"Đúng rồi, không phải thì sao có thể ở trong phòng lão bản ngây ngốc cả buổi trưa, vừa rồi quần áo lão bản chọn, cũng ở trên tay hắn, đoán chừng là muốn đem đi tặng người nào rồi, không nghĩ tới tiểu lão bản của chúng ta, lớn lên lại soái như vậy." Nữ sinh tàn nhang lưu luyến thu hồi ánh mắt.
"Nha đầu, có phải xem trọng tiểu lão bản rồi không?"
Thiến Thiến hỏi.
"Ta thì không có hy vọng rồi, người ta khẳng định chứng mắt ta, ngươi thì khác, rất xinh đẹp, có lẽ còn có cơ hội."
Nữ sinh tàn nhang lắc đầu.
...
Lục Dương lái xe rời đi, cũng không biết trên lầu có hai nữ sinh đang bát quái về bản thân, hắn lái xe, cẩn thận né tránh mấy ninja lead....
Đây chính là điểm không tốt của huyện thành.
Con đường cũng không rộng, trên đường thì xe cộ bừa bãi, nhưng chiếc xe máy lưu thông này, căn bản không có chút ý thức giao thông nào, không cần thần liền bị chặn đầu.
Cũng may nhà của cậu nhỏ không xa.
Ở một cư xá vùng mới giải tỏa.
Lục Dương đã tới nơi này hai lần, nên còn nhớ đường.
Vùng mới giải tỏa mới được khai phá, nên cũng không phải rất hoàn thiện, ở chỗ này mua phòng ốc, đại đa số đều là người dân từ dưới thị trấn chuyển lên, lúc trước cậu nhỏ chọn mua nhà ở đây, cũng là do giá cả tiện nghi, Lục Dương cũng ủng hộ lựa chọn này, dù sao, về sau vùng nãy cũng tốt hơn mấy nơi khác, giá phòng cũng tăng cao lên.
Tiến vào cư xá, Lục Dương tìm một chỗ trống đỗ xe lại, hộ gia đình ở cư xá cũng không phải rất nhiều, đại bộ phận gia đình ở đây đều không có xe hơi, vị trí trống còn rất nhiều.
Mang theo túi xuống xe.
Tiếp tục đi hơn 100m, hắn đã tìm được nhà cậu nhỏ Tiền Quân.
Nhà một tầng, còn có một cái tiểu viện nhỏ.
Tiểu viện bị chia thành hai khối, một bên trồng các loại rau non, sinh trưởng cũng không tệ, lá xanh mơn mởn, khối còn lại thì trống không, chắc chờ đầu xuân mới gien trồng.
Trong phòng.
Có một lão nhân gia đang ngồi phía sau cửa thủy tinh, ngồi phơi nắng mặt trời, trên tay còn cầm lấy đài radio, bên trong radio đang phát một đoạn kịch Hoàng Mai chọn phò mã.
"Bà ngoại nương."
Theo vườn rau đi tới cửa nhỏ, Lục Dương gõ cửa thủy tinh.
Lão nhân ngẩng đầu lên, thấy là Lục Dương, lập tức lộ vẻ kinh ngạc, liền tranh thủ đặt radio qua một bên, đem cửa mở ra, đôi tay nhiều nếp nhăn kéo Lục Dương vào hỏi: "Tiểu Dương, cháu trở về lúc nào?"
"Buổi trưa nay cháu mới về, ngủ một giấc, liền tới thăm người, bà ngoại nương, cháu có mang theo một bộ đồ, nương thử xem có mặc hợp không?"
Lục Dương đem quần áo từ trong túi lấy ra.
Nhìn thấy quần áo Lục Dương cầm đến, bà ngoại nhíu mày, nói ra: "Ta biết nhà các ngươi bán quần áo, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy, cậu nhỏ ngươi kết hôn, mẹ ngươi cũng mang cho ta mấy bộ đồ, lễ tết, thời điểm ba ngươi tới đây, cũng may theo một bộ, hiện tại ngươi còn cầm theo một bộ đến, ta mỗi ngày mặt một bổ, cũng để qua tết Đoan Ngọ rồi."
"Cửa hàng nhiều quấn áo như vậy, không thiếu một hai kiện, hơn nữa, giá nhập hàng rất thấp, giá cả tiện nghi, đừng nhìn chất lượng thế này, nhưng giá thành phẩm cũng chỉ hai ba mươi tệ thôi."
Lục Dương cười nói.
"Cái này chỉ có hai ba mươi tệ?"
Bà ngoại cầm lấy áo khoác nhìn nhìn.
Chiếc áo này chế tác vô cùng tinh tế, kiểu dáng cũng rất tốt.
Bà nói ra: "Ở bên ngoài, cũng phải một hai trăm đi."
Lục Dương không nói đến chiếc áo này ở tiệm bọn hắn bán giá hai trăm chín mươi chín tệ, không tính tiền nhân công cùng tiền thuê nhà, chỉ riêng tiền thành phẩm đã bảy tám chục rồi, đừng nhìn giá chênh lệch nhiều như vậy, nhưng cái này cũng coi là bán đúng giá rồi.
Nếu đổi thành những loại quần jean hay T-shrit thì giá cả còn tiện nghi hơn nữa, ngươi vĩnh viễn không biết, một chiếc áo làm ra tốn được bao nhiêu tiền đâu.
"Trước thử xem, cháu giúp người mặc vào."
Lục Dương giúp bà ngoại mặc vào áo khoác vào.
Lại đem tấm gướng từ trong phòng lấy ra, cho bà nhìn một chút, nhìn bản thân mình trong gương, bà ngoại vui tươi hớn hở lộ ra nụ cười, nói ra: "Mặc áo khoác màu đỏ, có chút kỳ cục."
"Bà ngoại nương, lời này liền không đúng, hiện tại lưu lành chủ lưu màu đỏ đấy, người mặc như vậy, giống như trẻ ra mười tuổi."
Giật giật nếp uốn sau áo, Lục Dương cũng đánh giá một hồi, quần áo rất phù hợp, sau khi mặc vào, bà ngoại nương từ một lão thái thái nông thôn, biến thành một người thành thị.
Không thể không nói, người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên, một kiện quần áo đẹp, liền thay đổi hình tượng một người.